Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Nguội lòng...

Chợt nhiên, nhận ra mình hết xúc cảm với nhiều thứ. Không buồn, nhưng thấy mình vụt mất nhiều điều, cũng có thể là vứt bỏ để trưởng thành...

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Nóc phố

Sài Gòn vui, náo nhiệt là vậy. Nhưng lắm lúc đi giữa lòng thành phố, tôi thấy lòng mình vắng tanh. Tôi không cầm tay lái nên chẳng chú tâm nhìn những con đường cuộn vào phố và cái đầu phải suy nghĩ về những chuyến đi. Tôi, ngày xưa và bây giờ vẫn vậy, vẫn là đứa hay ngồi sau xe, co ro và suy nghĩ vẩn vơ.


  Câu từ không đong đầy được nỗi nhớ…

Đi giữa phố, nhớ anh da diết, một tin nhắn yêu thế này vẫn thấy lòng mình thiếu thốn: “Anh, tại sao con gái lại nhớ con trai nhiều đến vậy?”. Và rồi là nhõng nhẽo, chỉ với anh thôi, mãi là vậy. Nhìn vài lão già chạy xe ôm bên ven đường, tóc đã muối tiêu, người đen đúa ngồi gặm bánh mì, tranh nhau đọc một tờ báo. Chợt thấy, nhịp sống tuần hoàn quá. Riêng trong tôi, ngày đó không trở lại, đã qua đời vĩnh viễn. Thế là nhớ đến ba, nhớ làn khói thuốc ba phả ra mỗi buổi chiều nắng hạ. Ba chỉ ngồi ở vị trí đó để hút thuốc, rung đùi và thở dài vào mùa hè. Tháng này, có lẽ ba đã lặp lại điều đó. Người ta nói rung đùi là biểu hiện của sự cùng túng và bế tắc. Tôi đã từng sợ lắm dáng ba ngồi hút thuốc những ngày hè. Lắm lúc muốn chạy về, ngồi khoanh tay nhìn ba hút thuốc. Rồi lại khoác áo ra đi, chỉ cần thế thôi, với tôi đã bình yên lắm rồi. Tuổi trẻ, niềm vui thường ẩn náu, và dằn vặt đè lên những điều tưởng chừng rất đơn giản. Nên mỗi ngày đi qua bao nhiêu điều giản đơn ấy đủ để mệt. Khi ở trọ mái phố này, trong tôi tràn đầy những suy nghĩ không có điểm bắt đầu, mọi thứ víu vào nhau, chạy dài, chạy dài.





  Nóc phố…

Thì ra, nóc phố Sài Gòn rất nghèo. Ngồi sau xe bạn, nhìn những mái nhà lô nhô buồn chán, tôi chỉ muốn ôm bạn một vòng ôm thật đầy và thở dài trên vai bạn, mặc bạn mắng yêu: “Mày không có xương sống hay sao mà dựa dẫm vậy?”. Khi lòng tôi hao gầy, thì bạn đừng để nó gầy thêm nữa. Ngồi với bạn trong một quán café, ngoài trời mưa xóa sổ những đám bụi, tắm ướt những phận đời (biết đâu có má tôi và một cục vé số chẳng hạn). Mưa gõ trên nóc quán, tiếng kêu như gầm rú, khắc nghiệt, át đi tiếng nhạc rập rình. Chợt nhiên, nhớ những cơn mưa quê nhà. Thèm nghe tiếng mưa đêm gõ âm thầm trên mái ngói, rơi tí tách vào chiếc ly thủy tinh uống café để ngoài thềm, dù thứ âm thanh khua đều đều kiểu vậy thường khiến tôi khó ngủ. Thế là biết, Sài Gòn không có cơn mưa nào thật thà cả. Nên âm thanh của mưa cũng lộn nhào như tiếng động cơ ở một ngã phố kẹt đường. Đêm, mất ngủ, nhìn lên nóc phòng trọ, cô đơn kéo đến trong tiềm thức. Không một con thằn lằn cười nhan nhản, không có thứ mùi ngói phả ra vào những ngày tháng nắng, không tiếng mối đục gỗ, không thấy dấu vết của con vò vẻ để lại những tổ ấm trên nóc nhà… Nóc phố buồn và nghèo quá!

Cẩm Huyên,
Một thoáng bâng khuâng, 22.04.2012

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

Thế là tôi nhớ

Thế là “Đi qua hết rồi mới nhớ những ngày xưa” (Nguyễn Hữu Hôn). Cuộc sống là vậy, không có điều gì vẹn nguyên để mà tinh khôi mãi mãi khi thời gian cứ ngày một dày thêm. Tất cả đã trở thành xưa cũ, chỉ còn nỗi nhớ là mới toanh.
Chợt nhiên, tôi nhớ lớp học cũ, nhớ thời học trò của mình. Thế là cũng đã lớn, đủ để ý thức về một miền mơ. Đã biết thừa rằng không ai có thể đứng hoài một chỗ, nhưng đôi lúc nhớ lắm những ngày xưa.
"Vậy đó bỗng nhiên mà họ lớn"
(Huy Cận)

Về một mái trường xao xác lá…
Ngày đó, một ngày đã thuộc về quá khứ. Có lẽ tôi ngoan, tôi biết âu lo trước những bài vở. Và cũng có lẽ tôi ngây thơ khi tin lời lũ bạn: “Xa mày tao chết mất”. Rồi rốt cuộc chẳng ai chết, chỉ là một nỗi buồn giản đơn và đương nhiên phải đến. Có những ngày sân trường xao xác lá, không dưng tôi lại buồn, dẫu không là đứa hay mộng mị, tôi vẫn hay nghĩ đến Trịnh về một khúc hát “Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay, tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời?”. Lá khô thuộc về miền chết, tôi thường không có cảm tình với chúng. Với tôi, chúng buồn nhưng rất thơ.

Nơi tầng ba lớp học…
Nơi đó có nụ cười tôi một thời trong veo, những nụ cười mà lúc đó tôi không ý thức được tôi sẽ thương nó vô cùng từ bây giờ và về sau mãi. Cũng nơi đó, tôi biết lắng nghe một cách ngoan hiền như cỏ cây.

"Hành lang dài mãi dài cùng tháng năm
Đi không hết bước chân thời vụng dại
Nên ngọn gió giục hoài ta trở lại
Để biết mình có cả một miền thương!"
(Lương Đình Khoa)


Hoàng hôn mưa…
Có lẽ, khi còn ở tuổi học trò, bạn có thể hồn nhiên làm nhiều thứ rất tinh khôi, nhưng khi qua tuổi này, bạn không thể. Tôi cũng vậy, có những ngày đầu trần đi dưới hoàng hôn mưa, chân trần giẫm lên những xác lá, cả người ướt sũng vẫn vô tư ghé vào một góc quán quen. An nhiên như một đứa bé. Tôi thích tan học trong những hoàng hôn mưa, nó khiến tôi cảm thấy nhẹ bẫng, thoát bay. Chỉ có tuổi này, bạn mới có thể cố tình đi dưới một cơn mưa mà không ngượng ngùng, không e dè ánh nhìn của bao người.

Vòng xe đạp và những chiều nắng lơi…
Tôi thương những vòng xe đạp ngược chiều gió của tôi và lũ bạn, chúng tròng trành, yếu ớt nhưng biết nuôi những giấc mơ. Những chiều nắng lơi vàng vọt, từng vòng xe đổ dài, xiêu vẹo trên nền đường, chạy theo khát vọng.


Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

Năm phút

Thế là tôi cuộn vào những thứ vô cùng nhan nhản. Miễn, nó hút cạn những rảnh rỗi và cô đơn.

"Tao ghét mày, ghét đậm đặc chứ không ghét lỏng đâu!" - tin nhắn của bạn, thế là từ lâu tôi cũng đã quên bạn. Mà không, bạn ạ, tôi là người lười thể hiện những yêu thương. Thế là tôi mất nhiều thứ.
Giữa Sài Gòn, tôi nói nhiều, cười cũng nhiều, nhưng đôi lúc tôi cũng không biết mình nói gì nữa.

Quá nhiều thứ hết tầm ảnh hưởng trong tôi, chợt nhiên, thấy mình độc lập quá. Buồn cũng nhiều.

Tình yêu không phải là cả một bầu trời, chỉ là một góc trời thôi. Một góc trời thì không đủ ủ ê một bầu trời, tiếc thật.

Tôi chấm dứt mọi thứ rất giỏi, nhưng sau những sự chấm dứt, thường là buồn (không phải chấm dứt một tình yêu).

                        Rảnh 5', viết linh tinh. 

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2012

Mùa ngoan

Sáng, ngủ dậy, nhận ra thèm làm thơ quá! Thèm viết một cái gì đó thật sâu, thật lâu, thật dễ chịu trong suy nghĩ. Muốn cầm bút, viết thật chân thành, vớ vẩn cũng được. Viết cho riêng mình thôi.

MÙA NGOAN…

        

Có những buổi chiều muốn khoác áo ra đi
Đến một góc quán ngồi cùng thói quen đếm từng giọt cà phê rơi vào đáy tách
Để biết mình dùng bao nhiêu giọt đắng cho một nỗi buồn
Không phải hoàng hôn nào cũng vàng ối một góc trời
Ra đi để biết vẫn có những buổi chiều mưa ướt đẫm gánh hàng rong
Biết lão nông một đời yêu gốc rạ
Biết tuổi trẻ không phải ngồi một chỗ và đọc hoài tiểu thuyết.

Lắm lúc thấy lòng mình ngổn ngang như đất liền vừa đi qua mùa bão
Suy nghĩ cũng rêu phong khi tháng năm niềm vui nhạt nhòa
Thời gian không thể nuôi mãi một thời tinh khôi
Ngày xa tuổi mười bảy mới nhận ra lòng mình nhiều vết xước
Khóc để biết mình yêu thương những con người. 

Có những chuyện đã lấm lem bụi thời gian
Nhưng nỗi nhớ vẫn tràn đầy như mưa đổ dài trên mái phố
Chẳng thể đánh lừa được cái đầu còn tỉnh táo
Cứ dặn lòng chuyện cũ hãy quên đi
Như lá khô bay về cội chứ chẳng trở lại cành
Biết tuổi mình đang mùa khắc khoải
Nên những buổi chiều mong mùa hãy ngủ ngoan.