Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

Cuồng quay

Sắp hết tháng mười, tôi vẫn chưa làm được điều gì đặc biệt. Trong tôi, hãy không có khát vọng, không điểm đích thì tôi sống loay hoay lắm. Tôi luôn hoạch định ra những lối đi, chưa hoàn thành xong tôi không cho phép mình an phận. Độ này, tôi cuồng quay vào sách vở (lẽ dĩ nhiên), với những ngả phố, và những căn bệnh phải điều trị dài lâu vừa ập đến ở cuối tuổi 19 của tôi. Tôi làm thơ khó khăn hơn, dễ hiểu bởi đầu óc tôi không còn thảnh thơi nữa. Mà, tôi không thuộc về thơ đâu. Tôi muốn có khát vọng trở lại với viết lách, muốn lắm lắm! Tôi cũng muốn có niềm tin trở lại với những khuôn mặt quen. Nhưng thôi, tôi tập phủ định sự vẹn nguyên để nó méo mó một xíu, mai này mình sẽ thôi bất an (một số trường hợp thôi).

Anh K.G hỏi tôi đọc nhiều không, đọc những gì?! Tôi chợt nhớ ra lâu rồi tôi không đọc cái gì thật sự làm tôi nhớ, mà tôi vốn đọc rất ít. Tôi vẫn đi nhà sách một mình, vẫn những cái tên tác giả quen, những tác phẩm buồn, những tuổi trẻ chênh chao. Tôi không bỏ thói quen tìm ra những điều hay hay trong những cuốn sách, nhưng, đã lâu rất lâu rồi tôi không nước mắt chảy dài quyết sống quyết chết với chân lí mình tìm ra. Tôi, cạn khô một khúc lòng.

"Người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi ngủ dậy. Và khi ngoài trời đang nắng ráo mà không biết đi đâu, về đâu" - 17 của tôi đã từng khóc nấc, một hai sùng bái câu này. Vậy mà, từ bao giờ tôi đã quên nó. Hôm nay nhớ lại, thấy những ngày đã qua chỉ như sỏi dưới gót giày, nhưng nó biết nhắc nhở và va chạm vào tâm thức ghê gớm.

Tôi nhớ tới nhân vật Rhayader - con người của khát vọng tuổi trẻ ở một vùng đầm lầy. Những câu chuyện có cái chết thường buồn, nhất là cái chết với hình ảnh mơ hồ. Những tôi hài lòng lắm, ít ra họ đã sống khát vọng và hi sinh.

Cuộc sống cuồng quay, đôi lúc tôi sống chỉ để bắt kịp, quên mất cách sống cho niềm tin kiên cố một thời (với thơ chẳng hạn).


Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Gió


Một chút linh tinh về gió!


Thức dậy sau một giấc ngủ dài, uể oải và biếng lười đứng dậy. Tôi nằm choài người nghe cơn gió lục lọi đám lá khua trên mái tôn. Chốc lát lại có một vài chiếc ùa xuống thềm, rồi theo gió chạy là là trên mặt đất, chẳng biết chúng về đâu, nhưng phận lá trông cũng buồn da diết. Tôi nghĩ về một mùa ủ dột, bốc mùi ẩm mốc, và lạnh. Tôi chênh chao giữa sự biếng lười và cú chống tay đứng dậy bắt đầu công việc. Một cảm giác nhớ, quên, và cần một điều gì đó trỗi lên trong đầu. Khi ngủ dậy, đôi lúc người ta mất phương hướng. Cứ ngỡ mình mới bắt đầu, cũng ngỡ là đã kết thúc, chỉ còn một sự hoang mang tột độ. Thể như, “người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi ngủ dậy”. Thế là, tôi nhớ đến nhiều thứ, đôi lúc nhớ cũng làm tâm trí mình hạnh phúc lạ lùng.


Tôi vẫn nghe gió rúc hoài trên mái tôn, phiêu qua đám lá mục nằm lâu ngày trên ấy, gợi tôi một nỗi nhớ gió mùa. Gió nơi này, kiệm quá, chỉ thổi ủ ê đủ để buồn. Tôi nhớ đến những cơn gió phóng khoáng quê mình, dù đôi lúc thổi vanh vách như vắt kiệt sức mình mà thổi. Thối rát cả làn da, cứ gồng mình lên làm từng cơn xao xác như chẳng thương tiếc. Tháng này, mưa bão lại về, lại một mùa cuốn đi và bồi đắp. Tôi thương ba tôi một mình đi qua mùa gió nổi. Ba tôi gầy, sự gầy gò trầm lắng và khắc khổ. Nhưng với tôi, đó là sự bình yên vô ngôn của một dáng vẻ. Gió về, ba lại gầy thêm, hàng cây trước nhà cũng ra vẻ gầy guộc. Những chiếc lá theo gió ùa vào chân tường, nằm đó và mục dần, bốc lên thứ mùi ủ dột đặc trưng đến độ nhớ thôi cũng làm tôi man mác. Quê tôi mùa gió bấc mọi thứ như đượm buồn.

Tôi thường thích đặt tên cho kí ức, bằng những cái tên riêng tôi hiểu. Miễn có thể nhắc tôi nhớ một thời đi qua và trỗi dậy âm ỉ một góc lòng là được. Mà sáng nay,  buổi sáng đục ngầu thế này thì nhớ tháng mười lắm. Tháng mười ở quê thì chẳng có gì nhức nhối, ám ảnh bằng mùi gốc rạ mục. Nó víu lấy tiềm thức tôi, một thứ mùi ngai ngái theo gió thoảng lên từng đợt rùng mình. Tôi sợ thứ mùi này,sợ đến độ khi tôi 18, tôi chẳng còn dắt lũ bò đi qua cánh đồng toàn mùi gốc rạ mục nước bốc chua ngòm, nhưng trong tôi vẫn nhớ về nó với những buổi chiều trời ít nắng. Nói chung, nhớ và buồn, nhưng hài lòng với những gì đi qua.

Khi một mình trước những cơn gió mơn man, hoặc rộng hơn là một hiện tượng thiên nhiên nào đó bao la hơn bản thân mình (mưa, hoàng hôn chẳng hạn), người ta lại có cảm giác muốn nông nổi, muốn có những dấu yêu. Cuộc sống mặc định tôi giữa những dự định, trách nhiệm dù muốn hay không cũng phải hoàn thành nó trong cuộc đời này. Nhưng đôi lúc, tôi lại muốn đi xa. Vác balo đi đến một nơi khác để thấy trong tim mình đong đầy tuổi trẻ - dám thênh thang, lang bạt một lần trong đời như gió.

Nhớ da diết một thành phố nhiều gió!

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

!

Một sự hoang mang kéo dài trong tôi. Thực sự là lớn rồi, không còn thời gian nấn ná cho một sự thử sức nào cả. Mà, tôi giờ thích sự vắng lặng lắm, tôi hay mơ về tuổi 22 với những giờ lên lớp cầm tay mấy bé tập viết chữ cái, giải những bài toán con con. Sẽ sống bình thường vùng tỉnh lẻ. Tôi nghĩ nhiều về ba má tôi, khổ một đời rồi. Tôi nghĩ về con bé hàng xóm, quẹt nước mắt ngày tôi đi. Tôi muốn cháy lên trong con bé sự khát vọng như từng cháy trong tôi ngày xưa lắc xưa lơ cũ.
Tôi sẽ học xong đại học, sẽ về quê tìm một công việc bình thường, giản dị vừa với năng lực của tôi. Ba tôi sẽ hài lòng với đứa con út hay ho hen, đau ốm của ba (mà, tôi biết ba luôn ủng hộ tôi, ánh mắt ba không cho tôi làm một điều gì quá đáng). Má cũng sẽ hài lòng với cách an phận đó của tôi, tôi sẽ không đòi đi tu theo chị Tư, chị Hai tôi nữa. Ngày Hai đi, ba má khóc ròng. Tôi thản nhiên: đó cũng là con đường. Nhưng từ ngày đó, tôi bắt đầu có những nỗi buồn ghê gớm. Chị Tư ăn chay, giọng kinh lăng nghiêm âm ỉ. Tôi cũng gọi đó là con đường. Đôi lúc, tôi thấy con đường chị em tôi đi thật nhọc nhằn, bao bọc, tránh né ánh mắt nhường nhịn nhau để dắt díu nhau đi từ giai đoạn khó khăn này đến giai đoạn khác. Tôi tự hào về ba má tôi, nuôi con bằng đôi tay, ánh mắt, tấm lòng. Không đòi hỏi, không áp đặt, không kì vọng nặng nề, không ca thán tình thương bằng câu từ ướt át. Không gì bình yên bằng ánh mắt gầy gầy những hôm dậy sớm và dáng hình tảo tần cuối ngày của ba má tôi. 
Thèm ăn cơm ba nấu!

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Phố tháng mười



Rồi đây phố sẽ mưa
Mưa tầm tã như tháng Mười xa xưa năm đó
Đôi lúc nhớ những con đường sâu hút mùa giông gió
Và đêm mơ nụ hôn thời nghêu ngao guitar, cà phê và góc phố.

Phố tháng Mười…
Những phiến lá buồn như phận người
Anh mang kỉ niệm về những buổi chiều mưa vùi vào kí ức nhau
Tôi vẫn hay nghĩ về gã trai bụi bặm và điều Jazz nồng nàn bên đường phố
Chiếc ghế đá cuối con đường có cô gái ngồi tựa vai chàng trai mà khóc
Hình như đã biết đau
Những cặp đang yêu không còn xe đạp đèo nhau qua con đường thênh thang lá đổ
Hay khi kết thúc một cuộc tình tôi ngại nhận diện những tình yêu.

Phố tháng Mười…
Tách cà phê bốc hơi hình phố đắng
(Bởi ngày xưa và bây giờ cà phê với phố đều đắng ngót đầu môi)
Có về lại qua phố cũng chỉ cười đau và nhớ
Cuối tháng này có lẽ lại đi xa.

Phố có trẻ như những giấc mơ tôi
Trẻ như tình yêu chưa nụ hôn, chưa bao giờ nước mắt
Phố có gầy như tháng Mười đi qua mùa lũ
Như tôi vai gầy tự vào phố soi lại vết tình đau?


Viết bài thơ này mà nhớ mùa đông năm 2008 quằn quại. Thời mới bắt đầu vào đời bao giờ cũng buồn nhiều, vui nhiều, nhớ nhiều!