Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

Mưa

Em sẽ thay theme mưa cho blog anh ạ, ướt át mưa!

Thế là sắp hết mùa đông. Em viết entry này cho một mùa đang đi!

Chưa một mùa đông nào đi qua đời em thanh thản vậy. Nơi này không có mùa đông, em chỉ ưu ái gọi “mùa đông” bằng cách áng chừng: tháng này thuộc về mùa đông! Vậy thôi. Em say lắm thứ mùa đông trong tâm tưởng mình.




Em còn trẻ không? Em hay đặt cho mình câu hỏi ấy. Thật ra, em thừa biết em như thế nào. Nhưng, cái mặt diện của tuổi tác chỉ đủ em ngụy với đời bằng nét mặt. Bế tắc nhất là ở trạng thái trung hòa – vừa muốn thừa nhận, vừa muốn phủ nhận. Rồi, em thấy mình già, không phải vì thời gian.

Em đã đi xa, rời xa hai mùa đông rồi. Không có mùa đông, đời quạnh vắng quá anh ạ. Những ngày mưa trong em, giờ là vũng kí ức, mà hễ nhớ nó lại tràn ra, ứ trong em nỗi đau. Mưa, mưa xối xả. Mưa có gì vui đâu? Vậy mà khối người nhớ. Kì thực, mưa chẳng biết lưu giữ điều gì, thấm ướt hết, rụt mình vào đất hết. Chỉ em, em nhớ nhiều và đa mang quá thôi. Nếu chỉ xem mưa là vài giọt nước rơi lộp độp, thì có lẽ, cuộc đời này nhiều thứ đã giản đơn và thanh thản hơn.




Có những mùa đông đi qua em, toàn mưa và lạnh. Mưa gào thét ngoài hiên, dội cuồng nhiệt trên nền đường, vài giọt lén chảy dài xuống con hẻm đầy rêu vắng teo người qua lại. Mưa làm ẩm mốc bức tường vôi đục, nát rữa chùm hoa sữa lạc loài vì nở muộn, ru những dãy nhà ngủ ngoan… Nhiều lắm, kí ức mưa chất chứa trong em như một thứ nỗi niềm.  Em tập tành cà phê với tuổi 17. Thoáng chốc, em đã 20. Khi tuổi đời qua mau, em bùi ngùi như vừa mất mát! Cà phê là thứ vỗ về con người ta tốt nhất, khi buồn. Điều đó, có lẽ chỉ đúng với em. Nhưng giờ, hàng quán nào cho em về lại cái tuổi ấy?! Hàng quán nào cho em cái thảnh thơi, ngồi khua lanh canh ly cà phê mà không lo nghĩ?! Hay, em giờ sống cho mai sau, cho bộn bề nhiều hơn cho bây giờ?!

Mưa, buồn vậy đó anh ạ, nơi này không có cơn mưa nào tinh khôi cả. Giờ bên em toàn nắng, cùng lắm là những cơn mưa vội vàng, đôi lúc làm em hoảng. Em đã bàng quan, hờ hững khi mùa về.

Anh à! Giờ, bên em toàn nắng, triền miên những nắng. Chiều nay, có cơn mưa nào về bên đời em?!



Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Yêu thương...

Tết này nữa, ba má sang tuổi 60 rồi! Tự dưng chiều này ngủ dậy, nhiều suy nghĩ về ba má.


Chỉ biết một đời ngấu nghiến khổ
Âm thầm hoài như một chiếc lá câm.


Mới ngày nào ngồi sau xe ba, tôi thấy tấm lưng ba vĩ đại nhất, ba che chở cả gia đình. Nhưng, giờ ba gầy đét. Chỉ còn tình thương của ba là vĩ đại với tôi. Thời gian là một thứ công lí công bình nhất, nó bào mòn những cái nó cảm thấy già rồi. Hiển nhiên thôi, và tôi thì buồn lắm! 



Từ ngày ba trồng cây bồ đề trước nhà, tôi biết ba đánh dấu mốc ngày chị Hai theo đường chân tu. Cây bồ đề sắp cổ thụ rồi, ít nhất là cổ thụ trong lòng ba. Hai đi, má hay khóc lúc về chiều. Ba hay nằm gác tay lên trán, kéo những hơi thuốc bổi dài lê thê, trách lơi cái sự đời trần ai làm khổ con người. Hai hi sinh cho gia đình nhiều, đã đến lúc Hai đi theo niềm tin của Hai. 



Đôi lúc chán chê sự đời, lại muốn về ôm lấy tấm lưng má!
Nếu má không hay khóc, thì tôi nghĩ má chưa xế chiều đâu. Vì ở bên nhau, người ta khó nhận ra vết nhăn qua một đêm nó lại dài thêm chút nữa trên khuôn mặt người. Mà, khi người ta hay khóc, hoặc là người ta trẻ dại, hoặc là người ta đã già. Má không trẻ nữa, nghĩa là má già. Má dễ nức nở hơn, nước mắt chảy dài khi Hai đi tu, khi chị Ba không gọi điện thăm má, cả khi thằng cháu ngoại không chịu để má bế...

Đời người, cứ vòng vòng thấy mà buồn!




Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

Tui đã đôi mươi!

Thế là mình đã đôi mươi rồi, đã đến cái tuổi mà người ta nhắc đến nhiều nhất trong đời người!



"Hai mươi tuổi, người ta không là đá, nhưng cũng không hoàn toàn là xác thịt. Người ta không thích cái gì người ta khinh".