Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

Hoang mang


Nguyễn Hữu Hôn 
"Tại sao chẳng gã 8x nào đủ sức phổ những bài thơ thành nhạc như Phú Quang?
Khi đã nghiền chiếc catssette trong quán café hi-end, nghe nát “chuyện bình thường”, “điều giản dị”…
Tại sao chẳng còn ai đi hết một đam mê như ngày xưa, nhỉ?
Ai cũng sải chân chạy, để đến đích, nhiều con đường dài…
Tại sao chẳng gã 8x nào thức dậy và nghĩ thật nhiều vì thấy mình sẽ khác, vào ngày mai?
Vì nhận ra rõ ràng nắng của hôm nay và ngày mai không bao giờ khác...
Tại sao chẳng còn gã 8x nào gào lên khi rõ ràng mình yếu đuối và hiền ngoan hơn các cô gái, là sự thật?
Ai cũng (im lặng), và nghe những bản rock cực kì ngầu…
Có bao nhiêu gã 8X rơi khỏi cuộc chạy bền những mơ ước lớn lao?
Tại sao không ai bỏ cuộc?
Tại sao cứ những nỗi đau là tìm đến nhau và tưởng chừng ngã gục?
Năm tháng nào trả lời…
Tại sao chẳng gã 8x nào vui vì mình nhỏ bé giữa cuộc đời."

Sáng nay Thanh nói, sẽ bảo lưu kết quả học tập. Chúng tôi, trước khi vào đại học đều hăm hở cho lối đời mình đi. Nhưng chưa quá 2 năm, cả bọn đã rã rời. Càng lớn, cái gọi là đam mê nó không đẹp nữa. Lắm hôm, cafe với nhau, nhìn vào đáy mắt đứa nào cũng thấy toàn tránh né.


Tôi, 9x! Cũng đang là một trời hoang mang!
Ừ, "Tại sao chẳng còn ai đi hết một đam mê như ngày xưa, nhỉ?"