Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Rồi một ngày

"...chỉ là cái tên đi ngược chiều trí nhớ"
Có thể rồi một ngày chúng mình chẳng còn yêu
Anh sẽ chỉ là cái tên đi ngược chiều trí nhớ
Em sẽ chẳng còn viết tiếp bản tình ca dang dở
Những rung động đầu đời, cứ thế hóa mây bay…
Có thể rồi một ngày chúng mình hết mê say
Như một bàn tay hết nhớ đến một bàn tay khác
Những yêu thương trong anh hóa vỡ òa bao mất mát
Có phải là những giọt nước mắt rơi mặn chát trái tim em?
Có thể rồi một ngày chúng mình chỉ là hai kẻ đã từng quen
Năm tháng bên nhau vẽ thành những vệt hoen mờ kí ức
Anh sẽ chẳng còn những giấc mơ xót xa đến bất lực
Em cũng chẳng còn những tiếng thở dài – thốn thức – vỡ tan…
Có thể rồi một ngày, tình yêu hóa cơn gió đi hoang
Những kỉ niệm trong nhau bỗng lụi tàn theo quá khứ
Thì em ơi, xin hãy để những Nhớ – Thương yên ngủ
Níu kéo làm gì, thế là quá đủ cho những nỗi đau.
Có thể rồi một ngày, em sẽ có một người đến sau
Và anh cũng sẽ là kẻ đến sau của một người khác
Có thể một ngày, chúng ta sẽ chỉ nhớ về nhau trong giây lát
Sẽ mỉm cười tựa như nghe một bài hát xa xưa…
Bài hát về một thời tuổi trẻ ướt mưa…

Nhâm Việt Hùng

Những ngày này là gì, là gì nhỉ?

Mình không thể định nghĩa nổi tâm trạng mình thời điểm này. Là gì, là gì? Mình dường như không rõ ràng được. Chỉ ngờ ngợ thấy mình như không muốn sân si, nhưng cũng chẳng thể tha thứ. Mình muốn trả mình về cái cảm giác: ai đó đến, đi chỉ như bụi bám vai; rồi thì sẽ phủi phăng đi. Cứ xem như chưa hề có sự xuất hiện nào trong cuộc đời nhau. Rồi có được không? Mình không biết nữa, không biết nữa!

Không ai biết mình buồn cả, mình chẳng nói với ai. Mình chợt có cảm giác, sợ người ta dòm ngó cuộc sống mình, hoặc khinh khi, hoặc thương hại. Tự dưng mình lại rủn gối như vậy. Những hôm lang thang ở một đoạn phố nào đó, mình chỉ muốn tựa lưng vào một bức tường ven đường, rồi ngồi tụt xuống ôm lấy vai mình mà khóc - như một kiểu rã rời. Dạo này, mỗi lúc bước lên xe bus, mình hay ngồi phía cửa. Mình ghét ai bắt chuyện với mình, ghét phải xuống trạm. Mình cứ mong đường thật dài, thật dài. Những lúc về tới nhà, mình ghét nhìn xem điện thoại có bao nhiêu tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, mình ghét sạc pin vào điện thoại, ghét cái món đồ lúc nào cũng toe toét miệng cười mà mình treo lủng lẳng bên kệ sách hồi tháng 5. Đêm, mình không ngủ được, hoặc lên cơn sốt, hoặc khóc vì câu nói làm mình tổn thương. Mỗi lần đặt lưng xuống, mình lại sợ không ngủ được. Mình không gắng ngủ nữa, mình trườn dậy mở những đoạn kí sự yêu thích được mình nén trong một file rất gọn gàng. Đó là những đoạn kí sự được mình cắt ra từ những phim tài liệu mình thích vài năm trước. Đa phần là những đoạn nói về cao nguyên, cảnh du mục, thượng nguồn của những dòng sông... Khi buồn, mình lại thèm cái cảnh mênh mông, vô tận như vậy.

Mình không thích nói nhiều về tình yêu, mình không muốn gào rú lên vì cái đoạn trường này. Tận sau cùng, chúng ta cũng chỉ là những kẻ bỏ nhau mà đi. Vì điều gì? Đừng bao giờ đề cập đến. Lòng người với nhau thôi, nhưng đôi lúc cũng khó khăn lắm. Chừng đó tuổi, chúng ta đã qua mấy chặng lòng người rồi? Vấp lắm phải không? Đau không? Chừng nào vết thương ấy lành lại thì từ từ nói đến. Không chừng là một đời, may mắn hơn là thời tuổi trẻ. Đằng nào thì đoạn phía trước cũng sẽ rất đau - đau theo cái kiểu phải đi một mình mà không thể gào thét được.



Hết yêu...
Vậy là mình hết yêu
Đơn giản như kiểu hoàng hôn tắt nắng để đuổi chiều
Nấn ná chi nhiều cũng chẳng níu được Mặt trời ở lại
Chi bằng bớt khờ dại
Tự tay mình thắp lửa để tránh đêm.

Hai chữ “đã-từng”, bao giờ nhắc lại cũng buồn thêm
Đã từng tin yêu, đã từng thiết tưởng
chẳng thể sống đời thiếu được người thương
Đã từng đan tay, đã từng ấm áp
Để giờ ngơ ngác đã-từng-của-nhau?

Chỉ muốn trở lại, để hỏi người duy nhất: Tại sao?
Tại sao lại là ta mà không là ai khác?
Tại sao trong cuộc đời vốn nhiều sự lỡ tay mất mát
Người lại chọn ta để bỏ đi?


Tại sao biết tình yêu này không còn xứng đáng vẫn cố chấp làm chi?
vẫn cố trấn an bằng những lý lẽ chẳng chút hoài nghi nhất
rằng hẳn người có điều chi vướng bận…
Nên cứ biện minh lỗi lầm
Cho người lỗi đạo thâm trầm dời chân.

Rồi sẽ đến ngày cổ tích không còn nữa ông bụt bà tiên,
mà chỉ kể về những kẻ phàm trần
hẹn thề với nhau đến cùng trời cuối đất
Câu chuyện “ngày xửa ngày xưa” được thay thế bằng những điều tưởng chừng rất thật
“ngày nảy ngày này, có hai bàn tay hứa không rời dù bên trời nổi bão giông”.

Ôi, chuyện viển vông
Vậy mà bao kẻ lớn đầu vẫn thích được nghe kể
Đến khi hết yêu rồi mới thấm thía
“Đời đời kiếp kiếp” chẳng qua là ảo tưởng nhiêu khê
“Vậy là mình hết yêu…”
Truyện-cổ-ngày-nay sẽ bắt đầu như thế…

Anh Khang


Nơi này yên ả!

Bây giờ đã là tháng tám, tôi ngồi ở góc thị trấn cũ. Hai năm chưa phải là dài, vậy mà thấy mình như xa lạ với thị trấn này. Bọn học trò lại bắt đầu vào mùa mới, tươi trẻ như tôi ngày xưa. Chắc với tụi nó, thị trấn này rộng lắm - những năm trước tôi từng thấy vậy. Tôi biết, tôi là đứa đa mang, những gì đã đi qua tôi thể nào cũng hằn thành vết, dù nhiều năm tháng sau tôi sẽ không ít lần đau đầu vì những vết hằn ấy. Thị trấn này không lớn, nhưng cho tôi quá nhiều kỉ niệm. Giờ về, nhìn đâu cũng thấy tuổi 16, 17, 18 - một thời bay nhảy.

Bạn bè tôi những ngày này về nhiều, chúng tôi lại ngồi bên nhau. Không ít đứa thở dài vì đoạn đường dài rộng phía trước. Đứa mệt nhoài, đứa hết niềm tin, đứa tập sạn sỏi để đối phó với dòng đời vốn sỏi sạn, và đứa sắp sang sông. Tôi cũng cảm thấy cuộc sống của mình giờ nhạt nhạt, sống để đạt được những điều cần kíp chứ chẳng phải để vui và thích. Đã cuồng chân, bấn loạn, hoang mang nhiều vô cùng cực. Chẳng còn một lý tưởng nào để mình bước tới và không bao giờ hối tiếc, chẳng còn điều gì thật sự ý nghĩa đến độ dám sống chết lao đầu vào dù đủ đầy vết thương hằn trên tuổi tác, trái tim. Chẳng còn một điều gì cả. Lắm hôm, chỉ ước: một buổi sớm thức dậy, nhận ra có điều gì đó thật lớn lao để mình ngông ngố trở lại. 20 thôi, mà ngỡ như có thứ gì đó tàn lụi lắm ngấm vào tâm can mình.

Bạn bè, tháng tới dăm ba đứa ra trường, đứa trụ lại Sài Gòn, đứa đi đến những thành phố khác. Không đứa nào quay về. Giờ cả bọn đèo nhau vi vu thị trấn chốc lát thôi đã thấy đến tận cùng, chưa bao giờ thấy thị trấn mình hẹp thế. Chỉ có nắng chiều mỏng manh, tụi học trò vào mùa mới, chợ chiều thưa thớt, hoa xuyến chi rực hai bên quốc lộ... Không dưng mà thấy đời đìu hiu. Tuổi này buồn chất ngất.

Thị trấn này, với chúng tôi, giờ là nơi để nhớ, để quay về khi rủn gối. Không phải là nơi để nuôi khát vọng nữa. 

"Em đừng khóc giữa lòng thị trấn
Nắng tháng này sẽ mang giọt nước mắt em đi
Chỉ sót lại niềm đau chai mòn." 

Đoạn thơ viết viết hồi còn 17, mới moi ra từ cái Mail Yahoo cũ. Ngày xưa, P.T rất thích đoạn này.


08/13