Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Cái gì mình đã mang ơn thì có gì đi nữa vẫn mang ơn

Mình không quên cái gì cả, chẳng qua là, mấy năm qua mình sống theo chủ nghĩa "kệ cha nó" cho dễ thở. Có những thứ, mặc kệ thì tốt hơn. Từng đó năm sống trên đời, không nhiều nhưng cũng không quá ít, mình thấy lòng mình không có hận thù, duy yêu thương thì nhiều lắm! Cái gì mình đã mang ơn thì có gì đi nữa vẫn mang ơn. Mình không nhắc tới (nơi đó, người đó, tình đó) hay mình lánh xa không phải mình đã quên, mà chỉ là để giữ nó mãi ở một chừng mực. Nếu không như thế, mình hồ như chúng ta sẽ làm mọi thứ đổ vỡ ở mức độ ghê gớm hơn. Mình sợ đau, sợ đối mặt, sợ phải gắng gượng. Vậy đó, CÁI GÌ MÌNH ĐÃ MANG ƠN, THÌ CÓ GÌ ĐI NỮA VẪN MANG ƠN. Mãi mãi trong đời, mình không quên những năm tháng yêu thương đó.

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

Có một thời như thế

Có một thời vừa mới bước ra 
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa 
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ 
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi. 

Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia.
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau.

Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh.

Và tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
Tôi đã cười đã khóc những không đâu.

Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt...
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa.

Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già.

Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư.

Em yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em
Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ.

Hoa cúc tím trong bài hát cũ
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.

Xuân Quỳnh.