Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Vai áo

Vai áo em mùa này ráo hoảnh
Nhưng sẽ lạnh một phần đời tuổi trẻ còn lại em mang.


Anh, em giờ ngồi với cà phê nguội lạnh và buổi chiều
Nhìn ráng nắng cuối mùa làm úa những con đường cuộn vào lòng phố
Đường phố nào cũng thuộc về những bước chân
Chỉ riêng em thấy mình như đi đến tận cùng hoang vắng
Ngày bây giờ im như rêu bám trên bờ tường tháng mưa muộn
Lặng lẽ đợi sang mùa.

Anh có đến không?
Và mang theo vài vệt mưa bết trên vai áo
Những hôm mở mắt ra đã thấy trời giăng một màu đục
Thế nào em cũng nhớ chiếc ô nâu che không hết hai đôi vai
Mưa ướt nhòe vai áo
Suốt mùa dài em, anh thoáng một mùi mưa.

Anh quên được em chưa?
Hay cũng như em, mãi tin vào những cứng đầu tuổi trẻ?
Nửa chừng thanh xuân mới nhận ra tuổi mình gầy như sông không mùa lũ
Hay cũng như em, vội vã để kịp quên?
Đã sống như trôi, như chạy ào qua năm tháng
Nhưng anh, cuộc tình mình lỡ buồn như sân ga chết
Và nỗi đau là hành khách mắc kẹt lâu ngày
Rúc mãi trong tâm trí hai ta.

Trên nóc mái đôi bồ câu bắt đầu gù nhau mùa trở rét
Gió về từ đêm qua
Chiếc ô nâu giờ che trọn lấy một đôi vai - đơn chiếc
Vai áo em mùa này ráo hoảnh
Nhưng sẽ lạnh một phần đời tuổi trẻ còn lại em mang.