Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Ngày buồn

Không biết đến bao giờ, em mới thật sự lớn được, những nỗi buồn thoang thoảng thế này sẽ thôi không về ám lấy em nữa. Hôm nay ngủ dậy, em nhìn nắng loang trên bờ tường. Em miết đôi tay mình trên ấy, thế là nắng loang trên tay em. Em không nắm được nắng, anh có biết không? Cũng như anh, em có giữ nổi đâu! Mà em có giữ đâu nhỉ? Chẳng qua là giữ trong tâm mình thôi. Em không có thói quen níu kéo ai hết, dù em thương vô cùng. 

Em giờ thấy mình như có chút tội ác, cái tội ác mang tên tuổi trẻ đó anh! Em gieo rắc tình cảm đôi lứa rồi em quay lưng bỏ họ mà đi. Họ yêu thương em, chân thành thì có đấy, nhưng chỉ là yêu thương những nói cười tíu tít vô tư của em, hay họ cảm thấy họ lớn lao khi dìu em qua một vũng sình tuột mất dép, họ băng giúp em vết thương đứt tay, họ đỏ mặt khi em nhìn vào mắt họ. Họ hồn nhiên quá, họ đâu biết sau những nói cười tíu tít, sâu thẳm tâm tư em có những ngày như biển động. Em bỏ họ mà đi, họ chẳng là gì với em cả, họ không đủ sức hiểu em đâu (cũng có thể em có cái nhìn thiển cận về họ). Nhưng, đau là ở chỗ, họ sẽ quên em thôi, dù là bây giờ họ kêu than đi chăng nữa; vài tháng hay một năm gì đó, quên hẳn, bởi tính tình họ đơn thuần. Còn em, em sẽ nhớ họ dài lâu, nhớ không phải vì yêu họ mất rồi, mà nhớ bởi một thời tuổi trẻ mình đã từng như thế. 

Đời em không phải là mây trôi, mà là nước trôi. Nước sẽ trôi qua ghềnh, qua suối đó anh. Như thế thì êm đềm sao nổi, phải không anh? 

Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

Em bỏ chồng về ở với tôi không?

- Đồng Đức Bốn -
Xa một ngày bằng triệu mùa đông
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Nỗi nhớ em cồn cào như biển
Nơi em ở tôi đi và tôi đến
Cho tháng ngày em sống bớt cô đơn.

Con muỗm xanh trên sóng lúa rập rờn
Mùi cỏ dại vẫn ven bờ nước đắng
Tình của em như một tờ giấy trắng
Mãi bây giờ tôi mới viết thành thơ.

Tình của em như lối rẽ bất ngờ
Tôi đi đến trọn đời còn chưa biết
Dẫu cho đến tận cùng cái chết
Em bỏ chồng về ở với tôi không?

Tôi không tin rằng trong bão giông
Em cam chịu con tàu chết chìm trên sóng
Và tôi tin rằng trong cát bỏng
Em - Cây xương rồng vẫn hoa.

Em ở gần vợ tôi lại ở xa
Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất
Và tôi tin tình em là có thật
Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ.

Và niềm vui có khi đến bất ngờ
Tôi lại hát ru em ngủ
Nhà của em ở giữa phường Trung Tự
Cây tháp nước bồn hoa còn nhớ chỗ ta ngồi.

Cỏ nát rồi cỏ mới lại sinh sôi
Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm
Và tôi tin một ngày gần lắm
Em bỏ chồng về ở với tôi không?