Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

Nhớ

Những ngày này Sài Gòn hay mưa, là thứ mưa hỗn hào. Cuộc sống lúc này chẳng có gì vui cả, cứ bình lặng, như trôi. Đôi lúc, sống miết, sống hoài, mà không biết sống cho điều gì nữa. Sống như một cơ thể sống, thì đời còn cái gì vui? Tự dưng thấy mình lờn quá! Đã mấy tháng không đọc nổi một cuốn sách, không thèm mua một cuốn tạp chí, không chủ động nhắn tin tâm sự với ai, không đi đâu ra khỏi thành phố mệt nhoài này... Có hôm, vừa mở mắt ra sau một giấc ngủ, cứ nhớ đau nhớ điếng những mảnh đất mình qua.

Mình nhớ Đắk R'lấp (Đắk Nông). Buổi chiều lên đó, khói xe, bụi đường vận lấy mình. Rẫy cà phê, rẫy tiêu giấu những con đường đất đỏ vào lòng của chúng, chỉ phơi ra vài đoạn rồi lại mất hút, buồn mênh mang. Chiều ở miền núi xuống nhanh khủng khiếp, nhanh không kip trở tay, trời xẩm lại và gió cao nguyên tháng 11 rú lên, hoang dại không chịu nổi. Và những hôm có mưa thì thôi rồi, mưa rừng khiến mình thấy ê ẩm. Trong cơn mưa đã buồn, sau cơn mưa lại buồn hơn, dế kêu ran, mối lùa vào từng đàn và nước trên nguồn tuôn ồ ạt. Những thanh âm nguyên sơ, làm mình như bị đi lạc. Ngồi khoanh tay nhớ về phố xá, đèn đường, còi xe...mà thấy đời thiệt đáng sống. Phải chinh qua nhiều cảm giác thế này thì đời mới đáng sống được. Mình sẽ nhớ những buổi chiều ngồi ngoài thềm, nhìn những đồng bào dân tộc đi làm rẫy về. Họ ghé vào xin mình ít lửa châm thuốc, mua lít rượu trắng, mua một chai nước ngọt (họ không thích Coca-cola, Pepsi, họ chỉ thích thức uống có màu nổi bật như Sting, nước cam thôi)...



Hoa mồ hôi rực quá!



Quả đồi cô đơn.

Hoàng hôn xuống vội.

Huyên múp míp (*.~)

Một em bé vùng núi, tay chân lem đất đỏ, nhai mì gói sống ngon lành. Nhìn cưng hết biết!

Mình thương cả Vĩnh Long nữa. Những ngày đoàn thực tập thực tế về đây, mình nghĩ, ráng đi cho xong việc rồi về, thực sự không để ý lắm những gì ở đây. Một phần vì đi mệt, một phần ngày nào cũng xử lý bài lấy về, nên với cả bọn cứ dửng dưng cho mau qua nửa tháng. Rồi về lại Sài Gòn cả bọn mới biết thế nào là nhớ, nhớ thủy triều lên xuống của nhánh sông chảy ngang nhà thờ Mai Phốp, nhớ nhà dân, nhớ màu đèn đường trước Ủy ban, nhớ con người miền Tây dễ mến...

Sau nhà nhóc Thuần.

Mùa gặt.

Ngược sáng nhưng vẫn rất thương tấm này, vì cánh đồng sau lưng mênh mông quá!


Cao và xanh Đà Lạt:






Tuy Hòa, không có nhiều ảnh lắm, duy tấm này có thành phố sau lưng:

Hồi đó 38 hay 39kg gì đó. Gầy gầy.






Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

"Và trong em không thể còn anh,
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa."

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Vu vơ

Không ít lần, em muốn chọn cho mình một cuộc sống cô đơn. Em muốn một mình rúc trong thành phố đông đúc, ai cũng ồn ào, chỉ riêng em im ắng. Em sẽ vẽ trở lại, mua  một máy ảnh xịn và nghêu ngao chụp ảnh, em ngấu nghiến mớ nhạc buồn da diết mà em mê, nếu còn thích thì em viết vời cũng được. Danh bạ điện thoại, ngoài gia đình, chỉ có số những người cần liên lạc xã giao thôi. Nhiều lúc em muốn cô đơn tận cùng như thế.

Dự là vậy thôi, nhưng đời nó đắng hơn nhiều. Vẫn còn những cái duyên trong đời mình phải gặp, vẫn còn những nợ nần kiếp trước mình phải trả hoặc phải nhận. Vẫn còn phải gây đau khổ, gây mến thương cho nhau nhiều lắm trong cuộc đời này. Chẳng có ai chạy ào qua năm tháng trôi xuôi đâu, phải va vấp nhiều lắm trước khi hết đời. Em hay nghĩ, nếu em không thành một cuộc tình, em sẽ sống bụi phủi, sống cho cái gì em thích. Còn nếu, em êm xuôi một cuộc tình, em sẽ là một người phụ nữ tốt như mẹ, như chị ba của em. Trần tục thế đấy.