Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

...

  • Đời người là một cơn chấn động dài, khó lường trước được. Tốt đó rồi xấu đó, xấu đó nhưng lại là tốt. Em không biết nói sao nữa, em chỉ biết nói vậy thôi, lòng em tổn thương quá!
  • Vì cuộc sống nên đôi khi mình phải cố gắng nhiều thứ, nhưng tận sau cùng, được hay mất em cũng chẳng thấy vui. Làm sao để cuộc sống này phẳng lì, không đau thương tràn lấp, không niềm vui lên ngôi, lúc nào cũng yên vị một trạng thái? Làm sao để mình bằng an, không nhận ra đau thương, không tham muốn? Những người như em, sống để làm gì? Để hủy hoại mình, để sầu úa thôi sao? Những ngày thế này, em không biết làm gì em nữa. Thấy lòng mình như văng ra nhiều mảnh, vô định không phương hướng.
  • Em sợ những cuộc vui, hễ vui nhiều thì sau đó em lại buồn gấp bội. Thà là để em tự cô đơn trong thế giới của em, em thấy nó an toàn tương đối.