Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

Coffee phố thị và khói rạ

                                                      
Chất rock phố thị len lén vào tôi
Tiềm thức chẳng bao giờ ngủ yên
Trỗi dậy ào ạt
Đưa hồn tôi bay về lãng đãng nơi cánh đồng
Mùa rất ngoan, hiền như sợi nắng
Cà phê đắng, khỏa lấp bâng khuâng đang đong đầy.
Chuyến tàu chạy trong sương
Đưa tôi đi, vô tình đánh rơi tâm hồn nơi gốc rạ
Giữa phố thị đèn màu chợt mộng du
Tôi thấy mình đi về phía tiếng ầu ơ của mẹ 
Đi ngang qua làn gió mang mùi khét của khói rạ ban chiều
Nằm ngủ vùi giữa cánh đồng khô nứt nẻ
Nghe đất quê tôi than thở thèm phù sa.
Chất rock dội vào tai
Tan biến nhanh khi tôi mơ về những khúc hát dịu êm
Gió ca rạo rực như khát khao thinh không
Con dế rù rì tụng bài ca tháng nắng
Cảm được mình non nớt nên thèm lắm tình thương
Và nắng Sài thành hiền như tình mẹ
Rơi rớt trên bờ vai
Hôn lên tôi như cái vuốt tóc của ba ngày bé dại.
Tiềm thức chẳng bao giờ chịu ngủ yên
Trỗi dậy giết chậm hồn tôi
Nên giữa phố thị chợt mông lung
Khói cà phê dựng hình làn khói rạ
Và chất rock tan thành tiếng ầu ơ, nhẹ bẫng
Lặng lẽ...
Tôi ẵm nuối tiếc chạy thẳng vào đời.

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

Tháng mười hai và tôi

                   
 
 
Giọt cà phê vỡ mạnh nơi đấy tách.
 
Tháng mười hai...
Nắng quá hiền chẳng hâm nóng nổi buổi chiều
Tâm hồn tôi buốt lạnh qua bao lần về ngang lối cũ
Gió ngoan cố chẳng biết nghe lời
Vắt kiệt sức mình thổi rát tháng mười hai.


Vẫn tựa mình trên lênh đênh tháng mười hai
Mùa đông khiến thị trấn trở nên trầm cảm
Rồi ủ dột, thị trấn hóa rêu phong
Tháng mười hai buồn mà đẹp
Tôi tuổi buồn liệu là tuổi đẹp không mùa ơi?

Tách cà phê chẳng còn nhỏ giọt
Và dẫu buồn đến từng kẽ tóc
Cũng chẳng khóc nổi cho mình một giọt tinh khôi
Khóe mi tôi ráo hoảnh
Mình già dặn giữa thơ ngây,
Hay đã trưởng thành?

Tách cà phê lạnh đi giữa tháng mười hai...
         
                       Mùa đông 2010 dấu yêu!