Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Vụn vặt

1. Mình thấy tuổi trẻ mình thật nhọc nhằn. Không vì lao động mệt mỏi, mà vì lênh đênh giữa hai đầu quên - nhớ.
2. Đôi lúc muốn mua bao thuốc lá, đóng cửa phòng và phì phèo vài điếu. Khói bay lên loạn xạ, mình thì ho sặc sụa vì chưa từng quen với vị thuốc. Có những hôm đi đâu đó về thật khuya, ghé một tiệm tạp hóa đóng cửa muộn để mua vài lon bia lạnh và đậu phộng rang. Về tới khu trọ, rủ rê nhỏ bạn phòng kế bên sang, ngồi bó gối uống như điên như dại. Đứa uống vào mặt trắng bệt, đứa mặt đỏ khè. Hồi lâu lại nhè đầu nhau ra khóc vật vã. 
Ngày xưa, ngốc dại nên đã từng thử thuốc rê của ba, chát đắng vô cùng. Sao đàn ông lại thích cái vị chát đắng ấy, ngon lành gì đâu? Có lẽ, đàn ông phải quen với chát đắng mới mạnh mẽ, mới chai sạn, mới là là phái mạnh được. Bởi thế, khi người đàn bà tập quen với vị chát đắng của thuốc lá và men rượu, thường thì là người đàn bà khổ. Hễ cứ thấy một người đàn bà cầm điếu hay nhấp rượu, mình thấy lòng gợn. Buồn và suy ngẫm dai dẳng.
3. Đến bao giờ mình mới thôi thấy mình sống như trôi? Đã hai năm mình ở trong tình trạng này. Riết mình cũng tập quen, quen đến độ lì lợm. Đến một lúc nhận ra, mình đánh mất nhiều thứ quá - đam mê, tuổi trẻ, người cũ... Mình hốt hoảng, mình quyết tâm sống cho ra sống, sống như những năm về trước. Nhưng rồi, đâu lại vào đấy, mình lại trôi nổi, không một điểm tựa để vin vào.