Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

Huyên

     Hôm qua, đun ít nước pha café phin, lâu lắm rồi mới cảm thấy thèm một ly đen pha phin như thế. Tôi có thói quen, pha café rất tỉ mỉ, phải là nhỏ giọt lâu li thì tôi mới thích. Đen sánh, hoặc ít sữa. Tôi không uống nhạt. Từ ngày vào phố này, tôi hay uống vội, thường là café gói hoặc café vỉa hè. Đôi lúc hết café mà không kịp mua, tôi thay bằng nước trà nhạt nhạt. Miễn là đủ đậm đà đầu lưỡi để bớt khó chịu - triệu chứng của nghiện nhẹ. Tôi thích cái vị đậm đậm của café từ ngày học lớp 7, riết thành quen. Sau này vào học cấp 3, tôi tụt gần 10kg, gan nóng. Thấy tôi hay café ba rày, tôi bỏ. Hơn một năm nay tôi bắt đầu trở lại, ngày mấy cử như trước. Giờ, cứ về tới phòng là tôi pha café, thương màu khói bay lên từ tách nóng, thương cái mùi say say ấy. Ấm áp không chịu nổi. Có hôm, tôi chuyển trọ. Ngồi nhìn căn phòng lạ lạnh lẽo, tôi cảm thấy mình như mồ côi cái gì đó, lòng trống huơ trống hoác không sao gọi thành tên. Tôi pha café để mùi say say ấy xộc ấm căn phòng, lặng lẽ xếp lại đống sách vào kệ. Lắm lúc, chỉ biết xông ấm vài đoạn đời mình bằng cách ấy. Vì bằng nhiều cách, người ta hay từ chối nhau giữa đời, họ hay tìm về cô đơn (Thường thì, hôm nay tôi thấy tôi đúng lắm, hôm qua tôi cũng thấy rất đúng, tôi có lí và biết chịu trách nhiệm trên mỗi bước đi. Nhưng, tận sau cùng, tôi cứ thấy mình cô đơn, dù tôi không thiếu gì, ngay cả tình người - cái hay làm con người ta cô đơn, tôi cũng không thiếu). Ngồi đợi ai đó ở công viên, tôi cũng thích có một ly café lắc lắc trong tay. Những lúc như thế, ly café không phải cái để giải khát hay tỉnh táo, mà là cái mình víu lấy để có kiên nhẫn chờ đợi. Có lần, tôi cáu người yêu tôi, chỉ vì anh không mua café như tôi đã dặn mà thay vào đó là nước nha đam.

     Ừ, vậy đó, tôi thương ly café, theo cái kiểu của tôi. 

     Độ này Sài Gòn trở lạnh. Hôm qua, tôi pha một ly đen cho mình. Lâu rồi mới pha café phin trở lại, cũng đã mấy năm trời trôi qua. Mùi café vọc lên mũi khi nước sôi vừa chạm vào thành phin, cái điệu bộ tí tách của từng giọt chạm vào đấy tách, văng lên như vỡ. Chúng làm tôi nhớ thời nhấp café và viết vời lăn tăn của tôi mấy năm trước - thời mà tôi có thể là tôi nhất trong suốt cuộc đời này. Dù gì cũng gọi là một thứ đam mê, dù cỏn con thôi. Đã lâu lắm rồi, tôi mới thấy được mình đã và vẫn đang đam mê gì, mình yêu thương và nặng nợ với điều gì mãnh liệt. Rồi, giữa đời cuồng quay, có lúc nào tôi thấy rõ lòng mình như thế nữa?

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Trời trở rét

-Xuân Quỳnh-

"Sao không cài khuy áo lại anh?
Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét."

Sao không cài khuy áo lại anh
Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét
Gió nhiều quá phòng trở nên chật hẹp
Bụi mù ngoài đường phố ít người qua.

Em từ nhà ra tới ngã tư
Gặp đèn đỏ trước hàng đinh thứ nhất
Chờ sang đường đèn xanh vừa bật
Em lại quay về, thành phố mùa đông.

Em đi qua hiệu sách ngoại văn
Cô bán sách ngồi sau quầy lặng lẽ
Trong tủ kính sách nằm yên tĩnh thế
Nào ai hay bão táp ở từng trang.

Đến hay là mặt nước hồ Gươm
Vừa xanh đấy như lòng người dễ hiểu
Trời trở gió, hồ trở nên mềm yếu
Nên đổi thay rồi một sắc ưu tư.

Chỉ vui là những gánh hàng hoa
Rét nóng mặc thế nào hoa cũng nở
Hoa mỉm cười giễu người qua phố
Đang giấu trong áo ấm niềm lo.

Em thấy mình cũng thật vẩn vơ
Lại đi thương cây bàng trước cửa
Cây dù nhỏ, gió dù gió dữ
Hết mùa này cây lại lên xanh.

Sao không cài khuy áo lại anh
Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét…

Trong nhưng đêm thế này, tôi hay rúc vào những bài thơ của vợ chồng Lưu Quang Vũ, Xuân Quỳnh. Đọc những gì của họ, tôi có cảm giác, Lưu Quang Vũ là người đàn ông lãng mạn, nhưng mạnh mẽ. Còn Xuân Quỳnh là người đàn bà ngây thơ, và cũng có thừa sâu sắc. Đôi lúc, chỉ cần thế này thôi - nằm dài và đọc cái gì đó thật thấm. Những bài thơ của vợ chồng họ, không đao to búa lớn, không tầm vóc này kia. Ban đầu đọc thật dễ trôi, nhưng sau cùng lại thật khó buông khỏi nó. Buồn, buồn lắm! Buồn nhẹ nhàng thôi, cứ ngỡ chẳng có gì mà buồn, nhưng vẫn cứ buồn. Có lần, chúng làm tôi hoang mang vài ngày mới dứt. 

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Hoang vu


Không dưng, tôi li thy mình như cô đơn cùng cc gia xô b nói cười. Tôi hay nghĩ, ri đây ba má tôi s già đi, s yếu đui tinh thn và th xác (tht ra, ít nhiu thì hai th y đã ghé thăm ba má tôi ri). Ch Ba tôi s sinh bn na, đau đn thêm mt ln, và li ru con vi mt điu bun xo (mà, đi có li ru nào vui đâu). Ch Hai, ch Tư s li âm vang ging kinh bun thê thm vào nhng sm mai và chiu tà, b mc nhng câu chuyn đi vn đc mt màu bun bã. Vy đó, bng mt cách riêng, cuc đi ai cũng dn cn li. Ri chúng tôi s loi nhau ra khi đi nhau. Âm thm, đau đn. Đng tin vào nhng nói cười lúc sm mai, nhng mi quan h ng ràng buc nhau mt đi. Chúng ta, ch giao nhau trong mt đon nào đó ca hành trình dài này mà thôi. 

Đôi lúc, bt gp vài nim vui nh l, nó cho tôi nim vui sng, và tôi nghĩ nó s dài lâu. Song, cũng nhanh chóng thôi, tôi nhìn thy ngay cái đáy bun bã ca nó. Rng, nay mai đi s sang trang, tt c ch còn là k nim. Không ít ln tôi nghĩ, đi đau nht là k nim. Mt đi mt người, xa vng mt nơi, qua đi mt thi... tt c đu làm mình đau, khi trong tâm đã cht chng k nim v nó. Tôi sng gia vô vàn nhng mi quan h, yêu ghét đ đy. Nhưng tht ra, tôi không ai. Mà nói đúng hơn, đi ai ny sng. Chúng ta không ai, chúng ta cô đơn lm!

Có ln tôi v quê, chng tháng Sáu, nng rát ngày dài. Mt bui sáng, tôi thc dy mun. Tôi nm ráng. Tôi nghe tiếng mi đc g, điu cười nhan nhn ca con thn ln trên nóc mái, tiếng gà bi rơm, tiếng lá khô cun mình trong nng kêu lp bp... Đc nhng âm thanh nguyên sơ. Tôi bt dy đi xung bếp, ít cơm chiên má đ phn cho tôi được tém gn mt góc xoong. Tôi ra phía sau nhà, my cây cukhông còn dng đó na, nghĩa là ba má đã đi làm. Tôi xúc cơm đem ra hè ngi ăn mà nước mt tôi cht chy dài. Cm giác ht như ngày đu tiên ba má b tôi  nhà đ đi làm. Năm y, tôi bn tui, cũng là bui sáng im ng và mt chén cơm chiên như thế này. Tôi ngi nhìn nng lên t con đường phía trước nhà, con đường y có mt con dc. Ngày còn bé tôi tng nghĩ, đó là con dc cao nht trên đi. Nhìn con dc, tôi thy tôi ca cái tha tp ci xe đp, tôi biết đp vòng tròn, biết ngi lên yên t con dy. Tôi thy tôi ca tha mi đi hc, mang dép con trai, tóc con trai, da đen lem luc, đp xe trườn qua con dc đ đến trường. Tôi thy tôi ca tha tui 16, áo dài trng bay pht phi đp xe qua dc và hôm nào gió Lào v tôi hay leo xung dt b. Ri, tôi thy tôi ca bây gi, mi năm hai ln vác balo ra đi, hai ln vác balo quay v đi qua con dy. Đi, thy vy thôi, ch mng manh d lm! Mi đó mi đây thôi, con dc đã dn mòn, tui tr ca tôi đã dn cn. Ch mt bui sáng dy mun và ngi nhìn nng lên đã làm tôi bun đến thế, thì đi còn khi th đ bun. Chúng ta, sinh ra là đ con to xoay vn.

Rt cuc, đi có gì vui nh? Chúng ta trng tay! Ha chăng ch có s hoang vu rúc trong tâm trí này. Hoang vu như bui sáng hôm đó, như lòng tôi bây gi. Bi tôi là người không d buông b, nên đôi ln tôi cm thy sng tht khó. Tôi biết, tâm tư phc tp làm khô héo tôi. Nhưng, nó là bn ngã tôi không sao bài thoát ni.


Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

Quả quyết

Đến một ngày nào đó, tình yêu chẳng là thứ quan trọng với mình. Mình sẽ như bao cô gái khác, qua tuổi 20, sẽ là 25, 30, 35... Có gì đâu, đời người là thế. Rồi mình cũng sống, cũng cha mẹ, chị em, làm ăn. 


Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Rồi một ngày

"...chỉ là cái tên đi ngược chiều trí nhớ"
Có thể rồi một ngày chúng mình chẳng còn yêu
Anh sẽ chỉ là cái tên đi ngược chiều trí nhớ
Em sẽ chẳng còn viết tiếp bản tình ca dang dở
Những rung động đầu đời, cứ thế hóa mây bay…
Có thể rồi một ngày chúng mình hết mê say
Như một bàn tay hết nhớ đến một bàn tay khác
Những yêu thương trong anh hóa vỡ òa bao mất mát
Có phải là những giọt nước mắt rơi mặn chát trái tim em?
Có thể rồi một ngày chúng mình chỉ là hai kẻ đã từng quen
Năm tháng bên nhau vẽ thành những vệt hoen mờ kí ức
Anh sẽ chẳng còn những giấc mơ xót xa đến bất lực
Em cũng chẳng còn những tiếng thở dài – thốn thức – vỡ tan…
Có thể rồi một ngày, tình yêu hóa cơn gió đi hoang
Những kỉ niệm trong nhau bỗng lụi tàn theo quá khứ
Thì em ơi, xin hãy để những Nhớ – Thương yên ngủ
Níu kéo làm gì, thế là quá đủ cho những nỗi đau.
Có thể rồi một ngày, em sẽ có một người đến sau
Và anh cũng sẽ là kẻ đến sau của một người khác
Có thể một ngày, chúng ta sẽ chỉ nhớ về nhau trong giây lát
Sẽ mỉm cười tựa như nghe một bài hát xa xưa…
Bài hát về một thời tuổi trẻ ướt mưa…

Nhâm Việt Hùng

Những ngày này là gì, là gì nhỉ?

Mình không thể định nghĩa nổi tâm trạng mình thời điểm này. Là gì, là gì? Mình dường như không rõ ràng được. Chỉ ngờ ngợ thấy mình như không muốn sân si, nhưng cũng chẳng thể tha thứ. Mình muốn trả mình về cái cảm giác: ai đó đến, đi chỉ như bụi bám vai; rồi thì sẽ phủi phăng đi. Cứ xem như chưa hề có sự xuất hiện nào trong cuộc đời nhau. Rồi có được không? Mình không biết nữa, không biết nữa!

Không ai biết mình buồn cả, mình chẳng nói với ai. Mình chợt có cảm giác, sợ người ta dòm ngó cuộc sống mình, hoặc khinh khi, hoặc thương hại. Tự dưng mình lại rủn gối như vậy. Những hôm lang thang ở một đoạn phố nào đó, mình chỉ muốn tựa lưng vào một bức tường ven đường, rồi ngồi tụt xuống ôm lấy vai mình mà khóc - như một kiểu rã rời. Dạo này, mỗi lúc bước lên xe bus, mình hay ngồi phía cửa. Mình ghét ai bắt chuyện với mình, ghét phải xuống trạm. Mình cứ mong đường thật dài, thật dài. Những lúc về tới nhà, mình ghét nhìn xem điện thoại có bao nhiêu tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, mình ghét sạc pin vào điện thoại, ghét cái món đồ lúc nào cũng toe toét miệng cười mà mình treo lủng lẳng bên kệ sách hồi tháng 5. Đêm, mình không ngủ được, hoặc lên cơn sốt, hoặc khóc vì câu nói làm mình tổn thương. Mỗi lần đặt lưng xuống, mình lại sợ không ngủ được. Mình không gắng ngủ nữa, mình trườn dậy mở những đoạn kí sự yêu thích được mình nén trong một file rất gọn gàng. Đó là những đoạn kí sự được mình cắt ra từ những phim tài liệu mình thích vài năm trước. Đa phần là những đoạn nói về cao nguyên, cảnh du mục, thượng nguồn của những dòng sông... Khi buồn, mình lại thèm cái cảnh mênh mông, vô tận như vậy.

Mình không thích nói nhiều về tình yêu, mình không muốn gào rú lên vì cái đoạn trường này. Tận sau cùng, chúng ta cũng chỉ là những kẻ bỏ nhau mà đi. Vì điều gì? Đừng bao giờ đề cập đến. Lòng người với nhau thôi, nhưng đôi lúc cũng khó khăn lắm. Chừng đó tuổi, chúng ta đã qua mấy chặng lòng người rồi? Vấp lắm phải không? Đau không? Chừng nào vết thương ấy lành lại thì từ từ nói đến. Không chừng là một đời, may mắn hơn là thời tuổi trẻ. Đằng nào thì đoạn phía trước cũng sẽ rất đau - đau theo cái kiểu phải đi một mình mà không thể gào thét được.



Hết yêu...
Vậy là mình hết yêu
Đơn giản như kiểu hoàng hôn tắt nắng để đuổi chiều
Nấn ná chi nhiều cũng chẳng níu được Mặt trời ở lại
Chi bằng bớt khờ dại
Tự tay mình thắp lửa để tránh đêm.

Hai chữ “đã-từng”, bao giờ nhắc lại cũng buồn thêm
Đã từng tin yêu, đã từng thiết tưởng
chẳng thể sống đời thiếu được người thương
Đã từng đan tay, đã từng ấm áp
Để giờ ngơ ngác đã-từng-của-nhau?

Chỉ muốn trở lại, để hỏi người duy nhất: Tại sao?
Tại sao lại là ta mà không là ai khác?
Tại sao trong cuộc đời vốn nhiều sự lỡ tay mất mát
Người lại chọn ta để bỏ đi?


Tại sao biết tình yêu này không còn xứng đáng vẫn cố chấp làm chi?
vẫn cố trấn an bằng những lý lẽ chẳng chút hoài nghi nhất
rằng hẳn người có điều chi vướng bận…
Nên cứ biện minh lỗi lầm
Cho người lỗi đạo thâm trầm dời chân.

Rồi sẽ đến ngày cổ tích không còn nữa ông bụt bà tiên,
mà chỉ kể về những kẻ phàm trần
hẹn thề với nhau đến cùng trời cuối đất
Câu chuyện “ngày xửa ngày xưa” được thay thế bằng những điều tưởng chừng rất thật
“ngày nảy ngày này, có hai bàn tay hứa không rời dù bên trời nổi bão giông”.

Ôi, chuyện viển vông
Vậy mà bao kẻ lớn đầu vẫn thích được nghe kể
Đến khi hết yêu rồi mới thấm thía
“Đời đời kiếp kiếp” chẳng qua là ảo tưởng nhiêu khê
“Vậy là mình hết yêu…”
Truyện-cổ-ngày-nay sẽ bắt đầu như thế…

Anh Khang


Nơi này yên ả!

Bây giờ đã là tháng tám, tôi ngồi ở góc thị trấn cũ. Hai năm chưa phải là dài, vậy mà thấy mình như xa lạ với thị trấn này. Bọn học trò lại bắt đầu vào mùa mới, tươi trẻ như tôi ngày xưa. Chắc với tụi nó, thị trấn này rộng lắm - những năm trước tôi từng thấy vậy. Tôi biết, tôi là đứa đa mang, những gì đã đi qua tôi thể nào cũng hằn thành vết, dù nhiều năm tháng sau tôi sẽ không ít lần đau đầu vì những vết hằn ấy. Thị trấn này không lớn, nhưng cho tôi quá nhiều kỉ niệm. Giờ về, nhìn đâu cũng thấy tuổi 16, 17, 18 - một thời bay nhảy.

Bạn bè tôi những ngày này về nhiều, chúng tôi lại ngồi bên nhau. Không ít đứa thở dài vì đoạn đường dài rộng phía trước. Đứa mệt nhoài, đứa hết niềm tin, đứa tập sạn sỏi để đối phó với dòng đời vốn sỏi sạn, và đứa sắp sang sông. Tôi cũng cảm thấy cuộc sống của mình giờ nhạt nhạt, sống để đạt được những điều cần kíp chứ chẳng phải để vui và thích. Đã cuồng chân, bấn loạn, hoang mang nhiều vô cùng cực. Chẳng còn một lý tưởng nào để mình bước tới và không bao giờ hối tiếc, chẳng còn điều gì thật sự ý nghĩa đến độ dám sống chết lao đầu vào dù đủ đầy vết thương hằn trên tuổi tác, trái tim. Chẳng còn một điều gì cả. Lắm hôm, chỉ ước: một buổi sớm thức dậy, nhận ra có điều gì đó thật lớn lao để mình ngông ngố trở lại. 20 thôi, mà ngỡ như có thứ gì đó tàn lụi lắm ngấm vào tâm can mình.

Bạn bè, tháng tới dăm ba đứa ra trường, đứa trụ lại Sài Gòn, đứa đi đến những thành phố khác. Không đứa nào quay về. Giờ cả bọn đèo nhau vi vu thị trấn chốc lát thôi đã thấy đến tận cùng, chưa bao giờ thấy thị trấn mình hẹp thế. Chỉ có nắng chiều mỏng manh, tụi học trò vào mùa mới, chợ chiều thưa thớt, hoa xuyến chi rực hai bên quốc lộ... Không dưng mà thấy đời đìu hiu. Tuổi này buồn chất ngất.

Thị trấn này, với chúng tôi, giờ là nơi để nhớ, để quay về khi rủn gối. Không phải là nơi để nuôi khát vọng nữa. 

"Em đừng khóc giữa lòng thị trấn
Nắng tháng này sẽ mang giọt nước mắt em đi
Chỉ sót lại niềm đau chai mòn." 

Đoạn thơ viết viết hồi còn 17, mới moi ra từ cái Mail Yahoo cũ. Ngày xưa, P.T rất thích đoạn này.


08/13

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

Hai ngả đường xưa


"Ta đã chọn và đường đời đã khác."


Hai ngả rẽ giữa cánh rừng thu vắng
Biết về đâu người lữ khách phân vân
Một ngả đường ta đứng xa trông
Cho đến lúc giữa ngàn cây lẫn khuất.

Nhưng…ta chọn, không phải em, đường thứ nhất
Bởi đường kia mới thật chất nguyên sơ
Đường cỏ xanh như tiếng gọi trong mơ
Dù có lẽ cũng lối mòn chẳng khác.

Sáng thu ấy lá rụng nhiều xao xác
Ngả đường đầu ta hẹn đến mai sau
Những ngả đường ta ước sẽ giao nhau
Bởi không biết bao giờ ta trở lại.

Ta sẽ kể về tháng năm khắc khoải
Tiếng thở dài vọng mãi cánh rừng xưa
Nắng hanh vàng trên một lối hoang sơ
Ta đã chọn và đường đời đã khác.


Robert Frost
Hoàng Anh Dũng (dịch)

"Một kiếp xa xôi, một đời quên lãng..."

Liêu xiêu lắm!

Một đời quên lãng - Ngô Thụy Miên


Người đến bên tôi, tim tôi chơi vơi, hn tôi rã ri
Ging nói năm xưa, n cười ngày nào nh vương tà áo
Bài thánh ca đêm, nhc mm hiu ht
Ôm b vai, du dàng ngây ngt
Hnh phúc trong tay, mt thi mơ ước, gi mng xa bay.

Người đã yêu tôi, thương trao đôi môi vùng ân ái này
Mt thoáng mây bay, trong cơn mê say gi tên người mãi
Còn nh khôn nguôi, mt chiu im nng
Mưa còn rơi, gi nim cay đng
Là mt nhau ri, là đi chia li, ni bun riêng tôi.

Còn đâu tình yêu xưa du đã mun màng
Còn đâu bao tiếc nui xót xa đy vơi
Còn đâu na ngày vui đã tàn
Còn đâu na tình thôi l làng
Còn đâu na, tìm đâu thy na, người yêu du ơi.

Tình đã phôi pha, nghe trong tâm tư nim đau xóa nhòa
Rượu m đôi môi mà lnh mt tri, su dâng ngp li
Người đã quay đi, li nào không nói
Riêng mình tôi ch mùa đông ti
Mt kiếp xa xôi, mt đi quên lãng
Em còn yêu tôi ?