Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Trời trở rét

-Xuân Quỳnh-

"Sao không cài khuy áo lại anh?
Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét."

Sao không cài khuy áo lại anh
Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét
Gió nhiều quá phòng trở nên chật hẹp
Bụi mù ngoài đường phố ít người qua.

Em từ nhà ra tới ngã tư
Gặp đèn đỏ trước hàng đinh thứ nhất
Chờ sang đường đèn xanh vừa bật
Em lại quay về, thành phố mùa đông.

Em đi qua hiệu sách ngoại văn
Cô bán sách ngồi sau quầy lặng lẽ
Trong tủ kính sách nằm yên tĩnh thế
Nào ai hay bão táp ở từng trang.

Đến hay là mặt nước hồ Gươm
Vừa xanh đấy như lòng người dễ hiểu
Trời trở gió, hồ trở nên mềm yếu
Nên đổi thay rồi một sắc ưu tư.

Chỉ vui là những gánh hàng hoa
Rét nóng mặc thế nào hoa cũng nở
Hoa mỉm cười giễu người qua phố
Đang giấu trong áo ấm niềm lo.

Em thấy mình cũng thật vẩn vơ
Lại đi thương cây bàng trước cửa
Cây dù nhỏ, gió dù gió dữ
Hết mùa này cây lại lên xanh.

Sao không cài khuy áo lại anh
Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét…

Trong nhưng đêm thế này, tôi hay rúc vào những bài thơ của vợ chồng Lưu Quang Vũ, Xuân Quỳnh. Đọc những gì của họ, tôi có cảm giác, Lưu Quang Vũ là người đàn ông lãng mạn, nhưng mạnh mẽ. Còn Xuân Quỳnh là người đàn bà ngây thơ, và cũng có thừa sâu sắc. Đôi lúc, chỉ cần thế này thôi - nằm dài và đọc cái gì đó thật thấm. Những bài thơ của vợ chồng họ, không đao to búa lớn, không tầm vóc này kia. Ban đầu đọc thật dễ trôi, nhưng sau cùng lại thật khó buông khỏi nó. Buồn, buồn lắm! Buồn nhẹ nhàng thôi, cứ ngỡ chẳng có gì mà buồn, nhưng vẫn cứ buồn. Có lần, chúng làm tôi hoang mang vài ngày mới dứt. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét