Không dưng, tôi lại thấy mình như cô đơn cùng cực giữa xô bồ nói cười. Tôi hay nghĩ, rồi đây ba má tôi sẽ già đi, sẽ yếu đuối tinh thần và thể xác (thật ra, ít nhiều thì hai thứ ấy đã ghé thăm ba má tôi rồi). Chị Ba tôi sẽ sinh bận nữa, đau đớn thêm một lần, và lại ru con với một điệu buồn xo (mà, đời có lời ru nào vui đâu). Chị Hai, chị Tư sẽ lại âm vang giọng kinh buồn thê thảm vào những sớm mai và chiều tà, bỏ mặc những câu chuyện đời vốn độc một màu buồn bã. Vậy đó, bằng một cách riêng, cuộc đời ai cũng dần cạn lại. Rồi chúng tôi sẽ loại nhau ra khỏi đời nhau. Âm thầm, đau đớn. Đừng tin vào những nói cười lúc sớm mai, những mối quan hệ ngỡ ràng buộc nhau một đời. Chúng ta, chỉ giao nhau trong một đoạn nào đó của hành trình dài này mà thôi.
Đôi lúc, bắt gặp vài niềm vui nhỏ lẻ, nó cho tôi niềm vui sống, và tôi nghĩ nó sẽ dài lâu. Song, cũng nhanh chóng thôi, tôi nhìn thấy ngay cái đáy buồn bã của nó. Rằng, nay mai đời sẽ sang trang, tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Không ít lần tôi nghĩ, đời đau nhất là kỉ niệm. Mất đi một người, xa vắng một nơi, qua đi một thời... tất cả đều làm mình đau, khi trong tâm đã chất chồng kỉ niệm về nó. Tôi sống giữa vô vàn những mối quan hệ, yêu ghét đủ đầy. Nhưng thật ra, tôi không ai. Mà nói đúng hơn, đời ai nấy sống. Chúng ta không ai, chúng ta cô đơn lắm!
Có lần tôi về quê, chừng tháng Sáu, nắng rát ngày dài. Một buổi sáng, tôi thức dậy muộn. Tôi nằm ráng. Tôi nghe tiếng mối đục gỗ, điệu cười nhan nhản của con thằn lằn trên nóc mái, tiếng gà bới rơm, tiếng lá khô cuộn mình trong nắng kêu lốp bốp... Độc những âm thanh nguyên sơ. Tôi bật dậy đi xuống bếp, ít cơm chiên má để phần cho tôi được tém gọn một góc xoong. Tôi ra phía sau nhà, mấy cây cuốc không còn dựng đó nữa, nghĩa là ba má đã đi làm. Tôi xúc cơm đem ra hè ngồi ăn mà nước mắt tôi chợt chảy dài. Cảm giác hệt như ngày đầu tiên ba má bỏ tôi ở nhà để đi làm. Năm ấy, tôi bốn tuổi, cũng là buổi sáng im ắng và một chén cơm chiên như thế này. Tôi ngồi nhìn nắng lên từ con đường phía trước nhà, con đường ấy có một con dốc. Ngày còn bé tôi từng nghĩ, đó là con dốc cao nhất trên đời. Nhìn con dốc, tôi thấy tôi của cái thủa tập cỡi xe đạp, tôi biết đạp vòng tròn, biết ngồi lên yên từ con dốc ấy. Tôi thấy tôi của thủa mới đi học, mang dép con trai, tóc con trai, da đen lem luốc, đạp xe trườn qua con dốc để đến trường. Tôi thấy tôi của thủa tuổi 16, áo dài trắng bay phất phới đạp xe qua dốc và hôm nào gió Lào về tôi hay leo xuống dắt bộ. Rồi, tôi thấy tôi của bây giờ, mỗi năm hai lần vác balo ra đi, hai lần vác balo quay về đi qua con dốc ấy. Đời, thấy vậy thôi, chứ mỏng manh dữ lắm! Mới đó mới đây thôi, con dốc đã dần mòn, tuổi trẻ của tôi đã dần cạn. Chỉ một buổi sáng dậy muộn và ngồi nhìn nắng lên đã làm tôi buồn đến thế, thì đời còn khối thứ để buồn. Chúng ta, sinh ra là để con tạo xoay vần.
Rốt cuộc, đời có gì vui nhỉ? Chúng ta trắng tay! Họa chăng chỉ có sự hoang vu rúc trong tâm trí này. Hoang vu như buổi sáng hôm đó, như lòng tôi bây giờ. Bởi tôi là người không dễ buông bỏ, nên đôi lần tôi cảm thấy sống thật khó. Tôi biết, tâm tư phức tạp làm khô héo tôi. Nhưng, nó là bản ngã tôi không sao bài thoát nổi.