Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

Hà Nội tháng sáu

-Đinh Hiếu Minh-


Hà Nội tháng sáu
Nắng mang nụ cười của em đi mất,
những đường phố rất chật, khẩu trang che khuất bóng em về
anh không vụng dại ngồi trông mưa khi nghe "Tháng sáu trời mưa" của những ngày xưa cũ,vì em sẽ không đến, 

Hà Nội xanh xao ngày nắng, tháng sáu bốc hơi những suy nghĩ của anh về đường phố này, năm tháng này hay đơn giản là căn nhà đã hóa vàng dấu vết rêu phong trên phố Hàng Bồ, Hàng Bạc...
Hà Nội những đổi thay đã xóa đi dấu vết ngày đầu tiên Hồ Gươm rủ bóng liễu trong lòng mắt em,
ký ức ở lại với những tin nhắn xa xôi...
đêm nằm mơ thấy nhau mà quay lưng hờn dỗi.

Hà Nội trên phố Hàng Hành cà phê đợi mưa về, giọt giọt đổ về đâu khi lòng người trống rỗng,
tháng sáu không có nỗi buồn đáng kể trên FB để có những lời sẻ chia,
tháng sáu niềm vui không lớn lao để tự hát lên ngào ngạt  lúc trời chiều đổ ráng,
không có định nghĩa về thời gian, tháng sáu qua từng ngày nắng chói chang.

Ở nhà mẹ đã gọi mưa về cho trời chiều tắm gội,
nắng ngủ ngoan trên những nếp nhà.

Hà Nội tháng sáu anh đi lạc giữa đường chiều đổ nắng,
giá em mặc áo đỏ, anh sẽ theo em về tới hoàng hôn,
hôm qua, ở trên đê sông Hồng tháng sáu mang về những bông cỏ may, cỏ vướng chân anh
như những ý nghĩ về em. 

Hà Nội hồn phố không trôi ngược ra sông, sông đã trôi đi, những thuyền bè nối gót thời gian để mùa mưa về trôi mòn bờ bãi, sông lở, sông bồi.

Anh đi qua tháng sáu, gay gắt nắng cả trong mơ ước về ngôi nhà của riêng mình trong thành phố này, trồng những loài hoa em thích.

Hoa sẽ nở khi em về,
anh đã đi cùng hoa sữa trên Nguyễn Du, Hoàng Diệu, ngắm chiều hồ Tây trên đường Cổ Ngư, tìm một vuông lụa bên hồ Trúc Bạch,
sao vẫn không thấy bồn chồn như lúc nghe nhạc Phú Quang, những lời ca khiến anh yêu Hà Nội từ trước khi anh đứng giữa phố dài hoa sữa.

Đêm nằm nghe tiếng rao mà thấy xót xa cho những số phận người đáng ra đã bình yên với sông quê, bờ bãi tháng năm, giờ lạc bước dưới đèn đường, không trăng rằm nào soi tỏ.

Hà Nội đi trốn nắng, anh lại ra đường tìm em,
anh tìm em giữa phố dài tháng sáu,
anh sẽ ngồi thật lâu ở trên gác hai của căn nhà ven hồ để đợi mưa về, phố sẽ hiền hòa theo anh  đi dưới những gốc cây già. 

Anh nghĩ rằng mình sẽ lại yêu Hà Nội như lần đầu tiên nghe bài hát Phú Quang,
và em sẽ về khi trời mưa tháng sáu.