Tôi thường hay có những nỗi buồn không đâu.
Lúc trước, tôi không buồn quanh co, khó hiểu như thế, ngày ấy tôi sống rất rõ
ràng. Thiết nghĩ, đó chỉ là đa mang của tuổi mà thôi. Ai lớn lên mà chẳng vài lần
buồn tê tái, và muốn gào thét lên thể như thế gian này chỉ mình là buồn nhất.
Vài thoáng trong đời, tôi thấy mình cô đơn ghê gớm. Mà nỗi buồn giữa phố bao giờ
cũng là khó nói, nó trầm lặng để dần làm người ta ngộ ra nhiều thứ. Thật ra,
không phải là đau tan nát, nhưng lại âm ỉ khiến mình hay dằn vặt, hồ nghi. Tôi tạm gọi cảm giác này là nỗi buồn rất phố.
Đôi tay...
Vài thoáng trong đời, tôi thấy mình cô đơn ghê gớm!
Tôi xót xa cho mình.
Tôi gầy đi nhiều lắm, nhất là đôi tay. Tôi có đôi tay đẹp, nhỏ nhắn và muốt
dài. Lúc trước tôi không để ý rằng đôi tay mình đẹp, tôi chỉ thấy nó quá bé để
níu lấy một ai đó. Dường như khi nắm lấy tay ai, đôi tay tôi cũng lọt thỏm
trong lòng bàn tay họ. Thế là, tôi có cảm giác chẳng che chở được ai.
Trong tôi tồn tại một ý nghĩ lạ lắm, cứ
sáng ra nhìn nắng đổ giòn tan trên mấy tàn cây và trên những khuôn mặt người,
tôi tự tin mình có thể sống và chống chế được bất kì nỗi quạnh vắng nào trong đời.
Nhưng, cứ về chiều, cũng nhìn vạt nắng ấy và ngần ấy khuôn mặt lao đi vun vút, tôi lại muốn nương tựa
nhiều hơn. Có lẽ, tại màu trời đổi thay chóng vánh. Khi về chiều, nhìn người ta
như vàng vọt, úa như màu nắng hoàng hôn. Và thế là, tôi cần một bờ vai hơn là tự
siết lấy bờ vai. Đôi lúc, tôi thấy mình như mặc định với guồng quay, tôi có thể
tự mình sắp xếp ổn thỏa cuộc sống mà không biết đến mệt nhoài. Nhưng, đời ạ, mỗi
buổi sáng trước khi đẩy cánh cửa đi ra ngoài, và mỗi buổi chiều trước khi đẩy
cánh cửa trở về, tôi cần một ánh mắt thân yêu nhìn tôi. Những lúc như vậy, tôi
đưa đôi tay bé nhỏ tự ôm lấy mình, chạm vào đâu tôi cũng thấy gầy. Ngay cả buổi
chiều trong mắt tôi cũng gầy đét - màu nắng hay màu mưa về chiều cũng buồn buồn
và nhòa nhạt.
Kén đời và đôi mươi của một đời người…
Vài ngày gần đây, tôi hay dằn vặt về kén đời.
Cuộc sống này, vật vã với lo toan bao nhiêu, rốt cuộc cũng chỉ để xây cái kén đẹp
đẽ cho đời mình, dù đời cũng chẳng ít người xây kén bằng mộng ảo. Nhiều đêm, nằm
úp mặt vào bóng tối, nghe hơi thở mình hổn hển trong đêm, dẫu trằn trọc nhưng
tôi được sống phận đời an phận. Cứ vậy, nghĩ mà thương những ai thuộc về mưa nắng,
gốc rạ, triền đê... với một kén đời lam lũ. Hôm nay, phố có mưa, chỉ chút ít
thôi, ấy vậy mà phố chiều tất bật lạ lùng. Khi mưa xuống, ai cũng nhiều nghĩ
suy, dù bâng quơ hay là chính đáng. Nhìn chừng ấy mặt người cuộn vào phố, tôi
thấy rã rời và ngán ngẩm. Phố mà, những khuôn mặt của phố bao giờ chẳng bàng
quan, họ bận đi xây kén đời. Cuộc sống, ai chẳng cần mưu cầu cho mình ít nhất một
điều mong muốn. Thế là, phải vội vã, để đạt được và sinh tồn.
Tôi cũng đang xây kén cho tuổi đôi mươi sắp
tới của tôi. Tôi thích nghĩ về tuổi đôi mươi của một đời người, suy nghĩ ấy
không lướt thướt qua nhanh trong đầu như ngày tôi sang tuổi 18. Dường như, khi
đến tuổi này, đứa con gái nào cũng xem là một quãng đời yêu thương nhất. Như
má, má vẫn hay nhắc về tuổi đôi mươi. Thanh xuân của má tươi trẻ và nhiệt thành,
đến cuối đời nhắc lại, má vẫn thấy nồng nàn thể như vừa bắt đầu. Chất giọng đậm
đà sương gió của người đã xế chiều, nói về tuổi đôi mươi nghe buồn miên man. Mà
đúng thôi, hai mươi của một đời người, đủ thấm thía để nhớ dài lâu.
Đôi mươi của
tôi sẽ là những chuyến đi...
Cho những gì tinh tinh nhất cả tuần nay!