Tết này nữa, ba má sang tuổi 60 rồi! Tự dưng chiều này ngủ dậy, nhiều suy nghĩ về ba má.
Chỉ biết một đời ngấu nghiến khổ
Âm thầm hoài như một chiếc lá câm.
Mới ngày nào ngồi sau xe ba, tôi thấy tấm lưng ba vĩ đại nhất, ba che chở cả gia đình. Nhưng, giờ ba gầy đét. Chỉ còn tình thương của ba là vĩ đại với tôi. Thời gian là một thứ công lí công bình nhất, nó bào mòn những cái nó cảm thấy già rồi. Hiển nhiên thôi, và tôi thì buồn lắm!
Từ ngày ba trồng cây bồ đề trước nhà, tôi biết ba đánh dấu mốc ngày chị Hai theo đường chân tu. Cây bồ đề sắp cổ thụ rồi, ít nhất là cổ thụ trong lòng ba. Hai đi, má hay khóc lúc về chiều. Ba hay nằm gác tay lên trán, kéo những hơi thuốc bổi dài lê thê, trách lơi cái sự đời trần ai làm khổ con người. Hai hi sinh cho gia đình nhiều, đã đến lúc Hai đi theo niềm tin của Hai.
Đôi lúc chán chê sự đời, lại muốn về ôm lấy tấm lưng má!
Nếu má không hay khóc, thì tôi nghĩ má chưa xế chiều đâu. Vì ở
bên nhau, người ta khó nhận ra vết nhăn qua một đêm nó lại dài thêm chút nữa
trên khuôn mặt người. Mà, khi người ta hay khóc, hoặc là người ta trẻ dại, hoặc
là người ta đã già. Má không trẻ nữa, nghĩa là má già. Má dễ nức nở hơn, nước
mắt chảy dài khi Hai đi tu, khi chị Ba không gọi điện thăm má, cả khi thằng
cháu ngoại không chịu để má bế...
Đời người, cứ vòng vòng thấy mà buồn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét