Mình không quên cái gì cả, chẳng qua là, mấy năm qua mình sống theo chủ nghĩa "kệ cha nó" cho dễ thở. Có những thứ, mặc kệ thì tốt hơn. Từng đó năm sống trên đời, không nhiều nhưng cũng không quá ít, mình thấy lòng mình không có hận thù, duy yêu thương thì nhiều lắm! Cái gì mình đã mang ơn thì có gì đi nữa vẫn mang ơn. Mình không nhắc tới (nơi đó, người đó, tình đó) hay mình lánh xa không phải mình đã quên, mà chỉ là để giữ nó mãi ở một chừng mực. Nếu không như thế, mình hồ như chúng ta sẽ làm mọi thứ đổ vỡ ở mức độ ghê gớm hơn. Mình sợ đau, sợ đối mặt, sợ phải gắng gượng. Vậy đó, CÁI GÌ MÌNH ĐÃ MANG ƠN, THÌ CÓ GÌ ĐI NỮA VẪN MANG ƠN. Mãi mãi trong đời, mình không quên những năm tháng yêu thương đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét