Tôi dắt tuổi đôi mươi về qua ngõ vắng
Nghe lòng mình nhọc nặng
Một mối tình không yên.
Cà
phê thôi đắng vẫn chưa hết một buổi chiều
Có
thứ nắng sau mưa hấp hối mãi trên mặt đường vàng phai xác lá
Gió
mùa này dây dưa như những người đàn bà hay khóc
Nghe
quạnh đắng cõi lòng
Tôi
tự cô đơn giữa một con phố đông
Hơi
mưa quyến rũ hơn mùi sách cũ
Víu
lấy tay tôi gầy
Tháng
này, người ta hay nghe những bản tình ca
Bản
nào cũng buồn nhưng rất ấm
Ấm
như giữa phố mùa đông ngửi thấy một làn khói thuốc thoảng bay
Say
và nồng.
Có
phiến lá úa nâu nằm co mình trong con hẻm xanh ri rêu ẩm
Vừa
lìa cành – vừa xong kiếp lá
Tôi
không xong một cuộc tình
Ôm kỷ niệm về bắt đền từng góc phố
Cuộc
đời mình rồi sẽ đi dài, đi mãi về phía trước
Chỉ
mối tình này đổ về phía sau – ký ức
Cứ để nỗi nhớ lên ngôi cho lòng mình nguội lại
Bởi
tình gầy nên kỷ niệm mãi ốm đau.
Rồi
biết làm gì mình trong những ngày còn biết thương
Biết
nhớ đến nhau như một thứ ngải đời không phai được?
Giá
tuổi trẻ là những bước đi dài trên sa mạc vắng
Nặng
và đắm sâu
Rồi
cũng nhòa mau
Sau cơn bão cát...
Sau cơn bão cát...
Mùa đông, 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét