Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

Mình giữa Sài Gòn

                                                 
                        
    Mấy ngày này mình rơi vào trạng thái chán chường. Kì thi Đại học cũng đã qua, trước đó mình rất lo cho kì thi này. Rồi nó đến, mình không chút cảm giác, nó đơn giản như bao kì thi khác. Mình thách thức cuộc đời mình bằng một tuần ôn bài, sau đó vác xác đi thi, có lẽ chẳng ai như mình. Nếu đậu, có lẽ kiến thức mình khá vững. Nếu rớt, cái giá của sự buông xuôi.
   Sài Gòn cứ chiều lại là mưa suốt, buồn tênh. Nằm giữa phòng trọ ngậm hộp sữa hút chán nản, đọc vài truyện ngắn. Chưa bao giờ mình rảnh rỗi, cô đơn và lo nghĩ như lúc này. K. rủ mình đi cafe. Mình đi nhưng không một cảm giác, chủ yếu ngồi nhìn ra ngoài đại lộ.  Im lặng là nhiều. Mình không hiểu nổi mình, cũng chẳng hiểu nổi hắn.
   Mình thèm làm thơ, nhưng dường như mình không thể nào tô nổi ga màu sáng sủa cho một bài thơ nào. Mình sợ phải đối mặt với cảm giác đau đơ đau điếng khi sản xuất ra một đứa con tinh thần. Làm thơ, viết văn là lúc mình sống đúng với con người mình nhất. Nhưng giờ mình sợ những câu chữ đong đầy niềm đau ấy. Mình chạy trốn mình? Có lẽ! Đã bảy tháng mình không làm thơ, không một bài nào ra trò cả. Bảy tháng mình để tâm hồn mình rên rỉ thê lương, nhức buốt.
   Độ này mình nhận ra thân hình đã gầy ốm liêu xiêu đáng báo động, chẳng cần ai nhận xét mình cũng phát hiện ra. Cái trán cao bướng bỉnh của mình như rộng ra trước vòm tóc, đôi tay ngòi bút giờ gầy guộc...Mình thương mình kinh khủng. Ngày ấy, mình quá nhiều chấn động. Để ngày tàn tích cứ nằm mãi trong trí óc, trái tim... cứ rên rỉ trong những câu thơ của mình. Ngày nay, mình vẫn là con bé đầy biến động.
   Có lẽ khi con người ta hồ nghi chính mình là lúc họ đau và chiêm nghiệm về mình nhất. Mình đã oằn mình đi qua những vết thương, đi qua những dòng nước mắt. Và những chuỗi ngày tới mình sẽ xa rời chính mình hơn. Mình dự báo trước cho bản thân một cuộc đời sinh viên nghèo nàn, buồn bèo. Mình sẽ cố gắng, dù Sài Gòn khó sống đúng với con người mình. Mình sẽ tìm lại chính mình qua những câu thơ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét