Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Rồi sẽ khác

   Rồi mọi thứ sẽ khác thôi tôi ơi! Mình cần trang bị một ý chí mới, cái nhìn mới. Có thể mình sẽ máu lạnh một chút, thôi day dứt với những điều không đâu. Cô đơn, là chuỗi ngày chủ đạo của những tháng ngày tới, mình nên biết trước điều đó. Mình sẽ trở lại Sài Gòn với vai trò là cô sinh viên tỉnh lẻ. Và là đi học chứ chẳng phải đi chơi, phải cố gắng sống giữa Sài Gòn, dù đôi lúc thấy chẳng bình yên.
   Tự dưng mình muốn sống thu mình trong vỏ ốc, lười biếng giao diện với cuộc sống này. Mình lười mở mail, lười trả lời tin nhắn, lười nghe và sạc pin điện thoại, lười cả những cuộc hú hí đi chơi của thiên hạ. Mình thích lẩn quẩn ở nhà làm những chuyện lặt vặt, chôn đôi mắt và cái đầu trong mấy cuốn truyện, bài thơ. Bình yên chưa từng thấy. Đây là triệu chứng của căn bệnh gì đây? Sống chậm chăng? Bố cục cuộc sống của mình lúc này thiệt quái dị. Ngủ sớm, giữa đêm thức dậy với một ly nước chanh nóng và vẽ vẩn vơ, sáng dậy muộn cũng chẳng ai đoái hoài gì đến.
   Rồi mọi thứ sẽ khác thôi tôi ơi!
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét