Tôi, lúc này sống như một cái máy mặc định sẵn cơ chế hoạt động - nghĩa là một ngày 24h vẫn là những sinh hoạt theo bản năng con người, không một điều sáng tạo
Đã là một cái máy cứ mãi làm việc theo một chu kỳ thì khó tránh khỏi bị mài mòn bởi ma sát
Tôi mặc nhiên để cuộc sống mài mòn, ký ức mài mòn, ý thức mài mòn...rồi thấy mình mòn thật, nhưng chẳng tròn trịa mà chênh vênh
Tách cafe, cuốn truyện, vài cuộc gọi và vài dòng SMS đã mặc định tôi mỗi ngày. Hay chính ý thức tự mặc định mình với những thứ đó?
Dòng SMS đến máy tôi từ một số chẳng thèm lưu vào danh bạ - "lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu"
12g03 đêm đọc tin nhắn trong mụ mị của đầu óc
Vẫn có những con người tôi để đứng ngoài vách tường của trái tim, để họ rơi vào thừa thãi trong ý nghĩ, nhưng tôi chưa chết trong họ
Sáng, vẫn là tách cafe, cuốn truyện...ngỡ cuộc sống vẫn cứ vậy
Nhưng không, ý nghĩ chẳng ngủ yên, ý nghĩ luôn chờ có cơ hội vực dậy, ý nghĩ đã khắc khoải bời một tin nhắn.
Mùa thu về thật
Và tôi chẳng bị mài mòn, vì một tin nhắn cũng đủ là tôi suy nghĩ, chẳng có gì mặc định được cơ thể sống
Tôi nhận ra thu về bởi một dòng SMS
Lá chán cành đã làm cuộc đi rong.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét