Thực sự mình chẳng bao giờ níu kéo ai, mình sống hời hợt, sống bằng cái tôi quá lớn. Mình làm ra vẻ khá chai sạn và tự tin trước cuộc sống này, không ít người nhận xét mình như vậy. Không cần người khác thì mình vẫn sống, và như thế chẳng ai có quyền ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Mình hiển nhiên là mình, độc lập tự lo lấy hạnh phúc. Có những vết thương đau âm ỉ, mình thèm người san sẻ. Nhưng rồi không, mình vẫn giữ trong lòng, trong mắt người ta mình vẫn là con bé tự tin tuyệt đối. Cứ như thế, lắm lúc mình thấy cô đơn kinh khủng. Những đêm khuya ngồi viết truyện mà nước mắt chảy dài, nếu có thể một lần đáng thương trong mắt họ thì không đến nổi mình tội nghiệp đến vậy. Có những con người mình đánh rơi không nuối tiếc, rơi như mưa, rồi vụt biến, mình không tìm ra nữa.
Cái đích của cuộc đời này là niềm vui. Nhưng thay vì post một entry có khuôn mặt cười, mình nằm dài trong những entry buồn thê thảm. Thay vì viết một truyện ngắn tươi sáng, mình lầm lì nhốt mình vào những bài thơ luôn rơi vào bế tắc. Vậy niềm vui của mình đâu? Mình chạy mãi chẳng tới cái đích niềm vui như thiên hạ. Lắm lúc mình chán tuýp người như mình - già nua, chai sạn trong ý nghĩ. Cứ đau, cứ chiêm nghiệm, cứ đưa ra những chân lí sống sau vết thương. Ừ, thì là trưởng thành đấy. Rồi tự hỏi thử lòng mình có tránh được nốt những vết thương phía sau nữa không? Hay lại đau, lại chiêm nghiệm, lại đưa ra chân lí sống? Cũ quá rồi, mệt không? Thôi thì tập sống đơn giản, tập níu kéo con người.