Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

Mệt mỏi

Tôi mang khuôn mặt mệt mỏi về phòng trọ. Cơn mưa đổ xối xả làm tôi nhếch nhác, ngồi thu lu trong căn phòng nhỏ, tôi nghĩ, tuổi trẻ là những vết màu tối, tối như màu da trời lúc đổ mưa. Con hẻm đi vào phòng trọ không dài, nhưng buồn lạ lùng. Tôi chán thở, chán bấu víu lấy mọi điều gì, kể cả tương lai tươi đẹp. Đã rất nhiều lần tôi như vậy.


Mai này xa thời sinh viên, có lẽ nhớ quằn quại con hẻm này, nhất là khi mưa!


Tôi gầy quá, xanh xao như vừa đi qua bão. Tôi bé nhỏ khủng khiếp những lúc này. Thế mà, trời vẫn mưa, tôi nhòa nhạt, tan ra như mưa. Chết, tôi thường hay nói đến đều này khi mệt. Nhưng, tôi lại tin trên đời này có linh hồn, linh hồn dù có bị trăm ngàn vết thương cũng không chết được. Và tôi vẫn sống, cứ nối dài trạng thái này khi mình đang tuổi trẻ. Nhìn ông lão hát rong đi ngang qua, tôi nhớ cái trũng mắt sâu hoắm của ba ghê gớm. Nấu ít nước cho một ly cà phê, Mười Chín trong đời, giờ mới nhận ra cà phê đắng điếng môi. Nếu, ba tôi biết trong tôi luôn có những suy nghĩ phức tạp, hẳn ông sẽ buồn lắm. Tôi giống ba, hay buồn.
Tôi nhớ lại giấc mơ đêm trước, tôi thấy mình đơn độc, chỉ tôi với khói cà phê, hủ màu nước và cái balo.  Mơ hồ khủng khiếp. Tôi lôi mình về với thực tại, thời khóa biểu với những tiểu luận, những buổi lên giảng đường.
Ăn một chút bánh mà không trôi qua nổi cuống họng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét