Trước khi tuổi trẻ đi qua, tôi phải nhắc đến nhiều dữ liệu trong đời mình...
Khi không, nhớ mưa miền Trung quằn quại. Thèm được ngồi xoay xoay ly nâu những ngày mưa vồn vã. Về quê ngắm mưa mùa này đâu khó khăn gì, nhưng khi cái đầu đã nhiều lo toan, thì ánh nhìn có bao giờ an nhiên trở lại. Giờ nhìn mưa chắc chỉ có buồn và nhớ. Mà, tôi đâu còn tuổi 16, 17 để xúng xính ô tím đi loanh quanh qua ngã tư thị trấn thưa người với con bạn chí cốt như ngày xưa. Ngồi lại nơi đó, nhìn tụi học trò túa ra bốn ngã đường lúc tan tầm chắc lòng mình đau lắm, qua cái thời của tôi rồi, thời gian là một tay đua vô cùng lão luyện. Lúc này quá bận rộn, cái đầu cứ ngồn ngộn những nghĩ suy. Thể như chỉ cần tôi chững lại một xíu thôi, có thể tôi sẽ là người đến sau, người ở lại và không chừng là thất bại. Tôi cũng áng chừng rằng, chắc gì những thứ yêu dấu ngày đó vẫn còn, chắc gì những đứa bạn tôi nhớ đến mưa quê mình. Thế là nhớ thôi, nhớ thật nhiều. Những kẻ chung thủy với kí ức thường là buồn, dù kí ức ấy có vui đi chăng nữa.
Khi không, nhớ mưa miền Trung quằn quại. Thèm được ngồi xoay xoay ly nâu những ngày mưa vồn vã. Về quê ngắm mưa mùa này đâu khó khăn gì, nhưng khi cái đầu đã nhiều lo toan, thì ánh nhìn có bao giờ an nhiên trở lại. Giờ nhìn mưa chắc chỉ có buồn và nhớ. Mà, tôi đâu còn tuổi 16, 17 để xúng xính ô tím đi loanh quanh qua ngã tư thị trấn thưa người với con bạn chí cốt như ngày xưa. Ngồi lại nơi đó, nhìn tụi học trò túa ra bốn ngã đường lúc tan tầm chắc lòng mình đau lắm, qua cái thời của tôi rồi, thời gian là một tay đua vô cùng lão luyện. Lúc này quá bận rộn, cái đầu cứ ngồn ngộn những nghĩ suy. Thể như chỉ cần tôi chững lại một xíu thôi, có thể tôi sẽ là người đến sau, người ở lại và không chừng là thất bại. Tôi cũng áng chừng rằng, chắc gì những thứ yêu dấu ngày đó vẫn còn, chắc gì những đứa bạn tôi nhớ đến mưa quê mình. Thế là nhớ thôi, nhớ thật nhiều. Những kẻ chung thủy với kí ức thường là buồn, dù kí ức ấy có vui đi chăng nữa.
Tôi từng sợ những cơn mưa mùa đông miền
mình. Mỗi độ này, những cơn ho cứ chực gió đông bắc tràn về lại vấn lấy tôi,
tôi ho hen và gầy ốm suốt mùa. Mùa đông, tôi không đọc được gì đáng nhớ, những
cuốn sách đọc dở dang nằm gọn ghẽ nơi kệ sách. Cứ thế, tôi như sống qua quýt
cho qua mùa. Đôi lúc, tôi tập vô tâm với những ngày này, nghĩa là không để cho
sự quạnh vắng lén vào tôi. Nhưng, cứ qua một ngày với bạn bè, với quán xá, sách vở…tôi lại rụt
mình vào sự cô đơn. Tôi đến một vùng đất khác, chạy trốn cơn mưa mùa đông lạnh
tê tái của miền Trung. Sài Gòn đón tôi bằng nắng ấm và những cơn mưa bóng mây vội
vàng. Đi xa, tôi đã khác, thiếu mùa đông tôi lại thấy mình nghèo. Thế là tôi lại
nhớ mùa đông thật nhiều. Tôi nhận ra, những gì đã thuộc về kí ức, dù êm đềm hay
đau thương cũng phải nhắc đến nó vài lần trong đời, bởi ghét hay thương gì đi nữa
thì nó cũng là phần đời phía trước của mình. Đời, có cái gì dễ quên đâu?
“Khi
bạn còn trẻ và khỏe mạnh, bạn có thể lên kế hoạch tự vẫn vào thứ hai và chỉ cần
qua thứ tư là bạn lại cười vang vui vẻ trở lại”- Marilyn Monroe. Với mưa miền
Trung, tôi là kiểu người này, không kiên định (tuổi trẻ thường vậy). Tôi còn
thanh xuân, còn khỏe. Tôi chạy trốn mùa đông, rồi lại cần và nhớ nó. Mà, những
thứ thuộc về cảm giác thì rất khó đo lường hay nói trước.
Mưa chạng vạng Sài
Gòn cũng lắm hôm lạnh run người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét