Tôi chuyển qua khu trọ mới. Khu trọ này khá ổn - câm im, rêu và buồn. Tôi thấy mình lạ lùng. Tại sao tôi cứ mãi đi về phía nỗi buồn nhỉ? Hay đi hướng nào tôi cũng thấy ngay cái đáy buồn bã của nó? Hay niềm vui chỉ là phút lên ngôi ngắn ngủi của đời người mà thôi?
Lẽ ra tôi sẽ ở một khu trọ khác, rộn rã hơn nơi tôi đang ở rất nhiều. Nhưng, đôi lúc tôi sợ ồn ào, tôi sợ tiếng người kinh khủng. Tôi chọn nơi này, tôi yêu nó như yêu một thứ nỗi buồn vậy. Phòng tôi đối diện với một vách tường gạch trét xi-măng loang lổ và vài chỗ đã vữa. Mùa này thì thôi rồi, những chỗ ẩm mốc ấy sẽ vực lên thứ rêu xanh ri, thứ rêu với cái màu trầm buồn đến nhức nhối. Mỗi buổi sáng trước khi mở cửa phòng, tôi hay nhìn đám rêu xanh ri ấy. Áng chừng khoảng tháng 11, khi mùa mưa Sài Gòn dứt hẳn, đám rêu ấy sẽ khô và bong ra. Rêu xanh hay rêu bong tróc nhìn đều buồn, cũ và úa như nhau.
Tôi hay kể cho C. nghe về đám rêu trước phòng trọ tôi, thân lắm nên tôi mới kể nó nghe những quan sát vu vơ đến ngờ nghệch như thế. Cơ bản là nó thích những gì tôi nói, nó ngoan hơn một đứa trẻ. Tôi biết nó buồn nhiều, nó có những chuyện chất bãi trong tâm không bài thoát được. Nó cần nghe tôi nói để lấp đầy khoảng trống trong nó, chứ thiệt sự nó chẳng hiểu bao nhiêu. Thực sự mà nói, có những thứ, tôi cảm được thôi, chứ chưa chắc tôi truyền tải tốt được. Có hôm, nó dắt tôi về, trời khá khuya, đường thưa vắng. Nó đứng đầu hẻm nhìn tôi bước vào cuối hẻm, sau đó nó về và nhắn cho tôi một tin rất dài trên FB. Đại loại, C. nói tôi và C. buồn như rêu vậy, nhìn tôi quay lưng đi đã buồn đến thế thì mai mốt đời mình còn nhiều thứ buồn khủng khiếp hơn nữa. Tôi nói với C. gọn lỏn: "Tuổi trẻ mà mày!". Rồi liên tiếp những hôm sau đó, tôi và nó như rêu thật sự. Cần nhìn thấy nhau ghê lắm, nhưng ngồi với nhau lại câm im gần như tuyệt đối, mỗi đứa mỗi góc bàn với mỗi việc riêng, sau đó lại câm im dắt nhau về. Ừ, vậy đó. Sầu buồn kiểu lặng lẽ như vậy thì muôn đời không có cách giải quyết. Cơ bản là, thấy có chút quan trọng trong phần đời tuổi trẻ nhau là được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét