Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

C.

C. rất gầy, gầy đến độ mình không dám nhìn C. thật sâu. Hồi mình còn chơi với C., C. bảo tại vừa bệnh và hay buồn nên gầy thế. Hồi đó, những gì C. nói, mình chỉ xem như cái gì đó thoáng qua thôi. Đôi lúc có cảm giác, C. như không có bộ lòng - diễn tả cái gì cũng thật thà quá mức. Cơ bản là, nhạt. Vậy mà sau này, vài mẩu chuyện của C. ám mình dai dẳng.

Mình nhớ, có lần C. nói C. cô đơn lắm, chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc cả. Mình nghĩ C. nói chuyện xàm ruồi thôi, nhảm nhí như những đứa mới lớn. Buồn thì mình chinh qua nhiều rồi, mà kiểu buồn vu vơ thì hết nhanh thôi. Mình quên ngay những gì C nói. Có hôm, trời rất khuya C. vẫn chạy lên chỉ để nói: Nếu H. tới đây vào mùa mưa, H. sẽ tin mình rất cô đơn. Chỉ nói nhiêu đó, rồi quay xe chạy ù đi trong đêm.

Những đêm như thế này, nằm nghe mưa gõ lúng phúng ngoài hiên, mình lại nhớ câu nói "Mình cô đơn lắm!" của C. Cứ nhắm mắt lại, câu nói ấy vang lên, vọng kinh khủng trong khối óc mình. Vọng mãi, tù đọng trong ấy không tài nào mình bôi xóa nổi. Mình nghe lòng mình đau buốt, nghe kí ức như có quá nhiều vết thương, ru mãi không yên được. Nỗi cô đơn, ánh mắt buồn, dáng hình gầy gò của C. ăn vào tâm mình lúc nào không hay. Những đêm vắng lặng, câu nói của C. lại vang lên trầm ấm mà đau thương lạ lùng. Có những câu nói, mình rất vô tâm, nhưng sau cùng nó lại đắm sâu như mọc thành rễ trong khối óc mình rồi. Không dưng, mình có cảm giác, đời C. và đời mình sẽ vô bờ bến. Buồn tênh.

Ngày buồn tê tái, 17.08.2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét