Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

Entry này chẳng biết gọi là gì!

      Tụi bây à! Tự nhiên tao nhớ tụi bây kinh khủng. Mấy ngày này tao thất vọng rất nhiều điều, tao thường đi lang thang, và thường gọi tên tụi bây, cả trong vô thức. Tao nhớ con Quyên thường gọi tao là "Tiêu ơi", chỉ vì tao mặc quần xanh áo trắng đi học nhìn tao nhỏ xíu, gần như nhỏ nhất lớp, nhỏ như hạt tiêu ấy. Tao nhớ nó thường rủ tao ra căn tin ăn chuối chiên, có hôm ăn đến quên vào làm bài kiểm tra. Còn con Thanh, nó cứ gọi tao là "Tự con", tao không hiểu sao lại gọi tao như vậy. Rồi tao biết chỉ vì tao nhại giọng giống y thầy Tự nên tụi bây gọi tao là con ổng, buồn cười. Tao nhớ con Nga lùn có giọng cười khủng như bom nguyên tử. Con Sùng siêu mỏng, phải nói mỏng như tấm ván ép. Con con Yến, con Hoa y như đồng tính, kè kè nhau đi chơi hoài. Tụi bây à! 7 đứa tụi mình có một thời vui ơi là vui. Giờ tao quay quắt giữa Sài Gòn không một người bạn, lắm lúc tao thèm nghe giọng Quảng Ngãi mình đến điên người.

Chú à! H. đã từng nghĩ chú sẽ chẳng đọng lại chút gì trong H., nhưng mấy ngày nay H. lùng lại danh bạ và nhận ra mình chưa xóa số chú, thảng thốt thấy mình nhớ chú, cần một lời từ chú. Sao chú vẫn không bỏ cái tính đó đi! Chú cứ mặc định cho ý nghĩ của mình: mỗi lần H. nhắn tin nửa đêm cho chú nghĩa là H. có chuyện buồn. Tại sao vậy chú? Sao chú không trách H. một thời hắt hủi?Giữa cuộc sống vô chừng H. nhớ chú lắm! Những giá trị đáng để H. níu lại cứ lần lượt chán ngắt H. và rủ nhau ra đi. Vì H. hay vì chẳng ai đủ sức hiểu cái con người H. như chú nói? Chú à! Nhớ chú!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét