Tháng này, mùa thu đã già chưa anh?
Với em khi chuỗi ngày xưa cũ phô bày nỗi nhớ, mùa thu đã thấm tận vào tim
Tàn tích cuộc tình ngày ấy cứ giằng xé cái nhìn trong veo thành vụn vỡ
Em chẳng thể nào vị tha với mùa thu.
Anh có thể dìu em đi hết con dốc thu
Khi kỉ niệm chẳng thể nào chết trong quá khứ nên em kiệt sức
Vài chiếc lá chán cành đã làm cuộc đi rong
Những buổi chiều thấy mình quay quắt giữa con phố chẳng thuộc nổi tên đường
Em biết, mùa thu đang đậm đặc quanh mình
Giá mà gió có thể cuốn phăng được kí ức
Em sẽ phơi mái tóc gầy và phong phanh trong làn áo mỏng
Để gió thổi nỗi niềm trốn vào mưa.
Có lẽ em không đủ kiên nhẫn đi hết mùa thu
Bởi lá cứ rơi, mưa cứ rơi và trái tim em cũng rơi hẳn về phía anh
Em không gom được hết lá vàng rơi trên con phố này
Không xóa được gió heo may và cơn mưa buồn dai dẳng
Nên chẳng thể giấu mất mùa thu
Cũng chẳng biết giấu anh đi đâu, khi lí trí đã quá hiểu tính chất cuộc tình mình.
Rồi em sẽ mặc định kí ức bằng chữ quên
Bởi có một mùa thu nuôi lớn vết thương dài chưa thôi âm ỉ
Cơn mưa ngâu bỗng chuyển sang nặng hạt
Vài chiếc lá gầy bay lêu lổng ngoài trời để sang đông.
Một ngày hoàn toàn kiệt sức.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét