Thứ Năm, 8 tháng 9, 2011

Chân lí cho ngày mới lớn

                              
                                         Tháng 7 - 2010
Tự dưng muốn mình ngây ngô như đưa con gái ngày mới lớn
Cần mẫn bên cuốn tiểu thuyết gạch chân những dòng chữ tự cho là chân lí sống
Rồi trong mơ vẫn tin chắc chân lí ấy sẽ theo ta
Hay cứ muốn mình là cánh diều tuổi nhỏ
Bay mỏi rồi chợt đứt dây tìm về chốn nào đó nghỉ ngơi
Chẳng phải gò bó đời mình bởi giớ hạn đoạn dây, khi trái tim khát khao điều vô hạn
Hoặc cứ muốn mình là chiếc lá úa vàng
Để gió mùa thu cuốn bay vào ô cửa nhà gã thi lãng mạn nào đó
Rồi nhẹ nhàng chiếc lá đi vào thơ, tồn tại cùng câu chữ
Cũng có lúc muốn mình là tình yêu
Bởi thế gian ca rằng tình yêu trường tồn và vĩnh cửu.

Rồi cũng đi qua thời mụ mị
Mọi thứ cứ như vòng xoáy
Một ngày biết chân lí đã đủ đầy, mình thiếu ý chí và lòng nhiệt thành
Cánh diều đứt dây chỉ như kẻ bộ hành trên sa mạc mãi không tìm thấy dấu chân mình sau cơn bão cát
Chiếc lá mùa thu cũng vụn nát bên hiên nhà
Tình yêu còn mãi nhưng nỗi đau tình yêu mang lại cũng tồn tại tương đương.

Hơi đâu ngồi giải mã những vết thương
Bằng những lần đặt tay lên trán
Bởi đường còn dài và ta còn đôi chân.

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

Entry này chẳng biết gọi là gì!

      Tụi bây à! Tự nhiên tao nhớ tụi bây kinh khủng. Mấy ngày này tao thất vọng rất nhiều điều, tao thường đi lang thang, và thường gọi tên tụi bây, cả trong vô thức. Tao nhớ con Quyên thường gọi tao là "Tiêu ơi", chỉ vì tao mặc quần xanh áo trắng đi học nhìn tao nhỏ xíu, gần như nhỏ nhất lớp, nhỏ như hạt tiêu ấy. Tao nhớ nó thường rủ tao ra căn tin ăn chuối chiên, có hôm ăn đến quên vào làm bài kiểm tra. Còn con Thanh, nó cứ gọi tao là "Tự con", tao không hiểu sao lại gọi tao như vậy. Rồi tao biết chỉ vì tao nhại giọng giống y thầy Tự nên tụi bây gọi tao là con ổng, buồn cười. Tao nhớ con Nga lùn có giọng cười khủng như bom nguyên tử. Con Sùng siêu mỏng, phải nói mỏng như tấm ván ép. Con con Yến, con Hoa y như đồng tính, kè kè nhau đi chơi hoài. Tụi bây à! 7 đứa tụi mình có một thời vui ơi là vui. Giờ tao quay quắt giữa Sài Gòn không một người bạn, lắm lúc tao thèm nghe giọng Quảng Ngãi mình đến điên người.

Chú à! H. đã từng nghĩ chú sẽ chẳng đọng lại chút gì trong H., nhưng mấy ngày nay H. lùng lại danh bạ và nhận ra mình chưa xóa số chú, thảng thốt thấy mình nhớ chú, cần một lời từ chú. Sao chú vẫn không bỏ cái tính đó đi! Chú cứ mặc định cho ý nghĩ của mình: mỗi lần H. nhắn tin nửa đêm cho chú nghĩa là H. có chuyện buồn. Tại sao vậy chú? Sao chú không trách H. một thời hắt hủi?Giữa cuộc sống vô chừng H. nhớ chú lắm! Những giá trị đáng để H. níu lại cứ lần lượt chán ngắt H. và rủ nhau ra đi. Vì H. hay vì chẳng ai đủ sức hiểu cái con người H. như chú nói? Chú à! Nhớ chú!

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

Mặc định cho kí ức

 


Tháng này, mùa thu đã già chưa anh?
Với em khi chuỗi ngày xưa cũ phô bày nỗi nhớ, mùa thu đã thấm tận vào tim
Tàn tích cuộc tình ngày ấy cứ giằng xé cái nhìn trong veo thành vụn vỡ
Em chẳng thể nào vị tha với mùa thu.

Anh có thể dìu em đi hết con dốc thu
Khi kỉ niệm chẳng thể nào chết trong quá khứ nên em kiệt sức
Vài chiếc lá chán cành đã làm cuộc đi rong
Những buổi chiều thấy mình quay quắt giữa con phố chẳng thuộc nổi tên đường
Em biết, mùa thu đang đậm đặc quanh mình
Giá mà gió có thể cuốn phăng được kí ức
Em sẽ phơi mái tóc gầy và phong phanh trong làn áo mỏng
Để gió thổi nỗi niềm trốn vào mưa.

Có lẽ em không đủ kiên nhẫn đi hết mùa thu
Bởi lá cứ rơi, mưa cứ rơi và trái tim em cũng rơi hẳn về phía anh
Em không gom được hết lá vàng rơi trên con phố này
Không xóa được gió heo may và cơn mưa buồn dai dẳng
Nên chẳng thể giấu mất mùa thu
Cũng chẳng biết giấu anh đi đâu, khi lí trí đã quá hiểu tính chất cuộc tình mình.

Rồi em sẽ mặc định kí ức bằng chữ quên
Bởi có một mùa thu nuôi lớn vết thương dài chưa thôi âm ỉ
Cơn mưa ngâu bỗng chuyển sang nặng hạt
Vài chiếc lá gầy bay lêu lổng ngoài trời để sang đông.

                               Một ngày hoàn toàn kiệt sức.