Long lanh phố Sài Gòn…
Tôi nhận ra, Sài Gòn không phải là nơi kéo
dài những mộng mị trong tôi, mà là dập tắt nó và khoanh vùng tôi trong ý nghĩ:
phải sống mạnh mẽ. Sài Gòn tập cho tôi cách sống đa mang và dằn vặt, ngay cả những
điều mà tôi tưởng chừng chẳng xứng đáng đứng ở một góc tim tôi. Nhưng, rồi mọi
thứ vẫn tồn tại, nằm đó và vắt kiệt sức tôi những đêm khuya thức trắng. Tôi
cũng dễ nhận ra, khi trọ mái phố này, tôi biếng lười nói lời yêu thương hơn
ngày xưa, dù tôi còn yêu thương rất nhiều.
Những khắc khoải có làm tôi trầm buồn hơn,
thì tôi vẫn thấy Sài Gòn long lanh và đẹp. Bởi không phải mảnh đất nào cũng
nuôi hoài trong con người ta một ý nghĩ như nhau. Sài Gòn, những đêm nằm nghe
cơn gió hiếm hoi lùa qua con hẻm vắng, chợt thấy mình như đang mồ côi, cũng chợt
ý thức về những mưu cầu của mình khi đến đây. Chiều, thành phố lên đèn trang
hoàng, má tôi cầm cục vé số đi mòn gót dép, lầm lũi nuôi những ước mơ tôi.
Dáng vẻ nông thôn của má như nghịch với phố xá, đèn màu. Nhưng, cuộc sống là vậy.
Cũng như cuộc đời này mà thôi, chẳng có điều gì tuyệt đối cả, có người khóc thì
phải có cười, miễn chẳng ai khóc quá lâu và chẳng ai cười lâu quá. Sài Gòn, có
tôi ngồi ở góc quán cà phê vắng chỉ để đợi nụ cười những đứa bạn thân, rồi kể
nhau nghe những nỗi niềm từ quê về phố - đứa nào cũng nao nao buồn, cũng bùn đất
nhưng tràn đầy khát vọng.
Phố anh…
Những ngày vui...
Phố anh mùa này có lẽ cũng thông thốc gió
như phố tôi. Nhiều con đường ngắn chạy xô về phía biển, tôi thường
không có cảm tình với những con đường quá ngắn, chúng không đủ dài để nuôi
trong tôi sự thênh thang. Trên đường đời, khi kết thúc một chặng đường, hẳn đêm
đến sẽ trằn trọc về những gì đã đi qua. Nhưng đi trên đường phố anh, tôi chưa kịp
thuộc hết tên, chưa kịp suy nghĩ vẩn vơ thì đã kết thúc. Tôi nuối tiếc rất nhiều.
Dù gì đi nữa, phố có tình yêu tôi bao giờ cũng đẹp. Bởi dù ngắn hay dài thì rốt
cuộc con đường nào cũng phải đi đến cuối, chẳng có con đường nào bất tận. Nếu
như phố núi tươi đẹp và ắp mùi cao nguyên, thì phố biển của anh nồng nàn gió và
thoát bay.
Phố tôi…
Mùa này, phố tôi đã bắt đầu vào thu. Mùa
thu không rõ ràng lắm, nhưng đủ cảm được khi mây về nhiều và nắng bắt đầu yếu ớt.
Những đứa bạn tôi không về nữa, mang tuổi trẻ đi xa phố rồi. Không biết mai này
có còn đứa nào về để kề vai bá cổ nhau và nghĩ “phố mình là lớn nhất” như ngày
xưa. Có lẽ đi xa, phố tôi không còn là nơi rộng lớn trong đầu mỗi đứa. Tôi
cũng vậy thôi, chợt nhiên tôi thấy phố mình gầy và thưa vắng lạ. Khi đôi chân
đi đến vùng đất khác, thì cái đầu cũng suy nghĩ khác đi.Thế là phố trong tôi
không vồn vã nụ cười xưa. Bây giờ, nhìn phố tôi buồn nhiều. Phố tỉnh lẻ
là thế, đôi lúc tôi có cảm giác, chỉ có gió và nắng là chung tình với phố mình.
Tôi và những đứa bạn tôi, cứ khoác áo đi xa mãi. Rồi khi đau thương tràn đầy
thì quay về thủ thỉ với nhau “Phố mình bình yên quá!”, rồi lại vác balo nghêu
ngao đi tiếp. Khi không, đứng trước phố tôi lại khóc, dù kí ức về phố đầy ắp những
dấu yêu trong tôi. Cuộc đời này, đôi khi nghịch lý vậy. Có khi người ta trải
qua vô vàn sóng gió, họ mạnh mẽ đến độ không bật thành tiếng khóc. Nhưng lại nước
mắt lưng tròng khi ăn phải trái ớt cỏn con. Như nhân vật Nhĩ trong Bến quê vậy, tuổi trẻ “đã
từng đi
không sót một xó xỉnh nào trên trái đất”, cuối đời lại về dằn vặt với một khúc sông quê.
“Phố
có trẻ như những giấc mơ tôi
Trẻ như tình yêu chưa nụ hôn, chưa bao giờ
nước mắt
Phố có gầy như tháng Mười đi qua mùa lũ
Như tôi vai gầy tựa vào phố soi lại vết
tình đau?"
Nếu Hà Nội cổ kính, Sài Gòn tươi trẻ khi
có mưa. Thì phố tôi thật hiền và tội nghiệp những mùa giông gió. Khi đi xa, tôi
nhớ da diết tách cà phê tháng Mười nhấp vồ vập mà vẫn lạnh môi, nhớ bầu trời xanh khi phố vừa qua cơn bão.
Rồi tôi sẽ về phố tôi, an nhiên như ngày xưa khờ dại tin rằng, xa phố mình chết
mất.
Phố thương, 26.8.2012