Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

Một bài thơ đã cũ

     Sáng nay, tôi dọn đống sách báo cũ, tình cờ lắm, tôi đọc lại bài thơ ngày 17 của tôi. Thực sự, nó rất buồn. Mỗi lúc tôi nói tôi đang cô đơn, Q. trách: "Người như mày cũng cô đơn sao?". Nhiều lúc cô đơn không phải là thiếu những người vây quanh, mà là thiếu một người chung quan điểm, hiểu những suy nghĩ của mình.  
  Tôi từng yêu những tình khúc, những bài thơ mùa thu, yêu lắm. Nhưng năm tháng qua đi, tôi không còn thời gian cho những giây phút đó nữa. Lắm lúc, tôi quên cả bây giờ là màu thu. Mà cũng có thể có thời gian đấy, nhưng càng lớn người ta càng bỏ qua nhiều thứ, kể cả khát vọng. Họ chịu đựng nhiều hơn là giải tỏa. Quy chụp lại, tôi cũng như vậy mà thôi



Mùa thu cõi lòng... 

- Cho anh-
Tôi không thấy điểm khởi đầu của mùa thu
Dường như đất cựa mình giao mùa trong nín lặng
Và hàng cây âm thầm trút lá
Bỏ rơi cành, về nương tựa mảnh đất câm.

Mùa thu tàn nhẫn không?
Trút lá vàng nhuộm úa cả nhân gian
Tôi bỗng hóa ngốc nghếch
Đi cùng kẻ tàn nhẫn suốt tháng ngày dài
Rồi con tim cũng lấm lem màu úa vàng của lá
Ai bảo nỗi đau là thứ vô hình không chạm được?
Tôi chạm nước mắt, nặng oằn trên khóe mi.
   

                    
Đâu phải mùa thu nào cũng buồn phải không anh?



Ký ức tôi không mang màu hồng hạnh phúc
Nên chẳng thèm hoài niệm
Nhưng mọi sự biếng lười đều phải trả giá
Heo may rào rạt như khóc
Thổi thốc tâm hồn tôi về bên kia con dốc -  ngày xưa
Lóng ngóng xếp những mảnh ký ức giữa  ngày nay
Cứ lô nhô nhiều vết xước
Tôi tan theo miền nhớ, đớn đau.

Dẫu khóc đến mỏi mòn đôi mắt
Khắc khoải đến rã rời lý trí
Bấn loạn đến ray rứt trái tim
Tôi vẫn đủ sức tặng người một tấm lòng
Như chính mùa thu
Dẫu xao xác đến gầy guộc
Và nắng thật thà hơn cả gió
Vẫn vỗ về tặng đời những vần thơ.

Tôi ngơ ngác tìm điểm kết thúc của mùa thu...

Tháng 09 - 2010
                            



1 nhận xét: