Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

!

Một sự hoang mang kéo dài trong tôi. Thực sự là lớn rồi, không còn thời gian nấn ná cho một sự thử sức nào cả. Mà, tôi giờ thích sự vắng lặng lắm, tôi hay mơ về tuổi 22 với những giờ lên lớp cầm tay mấy bé tập viết chữ cái, giải những bài toán con con. Sẽ sống bình thường vùng tỉnh lẻ. Tôi nghĩ nhiều về ba má tôi, khổ một đời rồi. Tôi nghĩ về con bé hàng xóm, quẹt nước mắt ngày tôi đi. Tôi muốn cháy lên trong con bé sự khát vọng như từng cháy trong tôi ngày xưa lắc xưa lơ cũ.
Tôi sẽ học xong đại học, sẽ về quê tìm một công việc bình thường, giản dị vừa với năng lực của tôi. Ba tôi sẽ hài lòng với đứa con út hay ho hen, đau ốm của ba (mà, tôi biết ba luôn ủng hộ tôi, ánh mắt ba không cho tôi làm một điều gì quá đáng). Má cũng sẽ hài lòng với cách an phận đó của tôi, tôi sẽ không đòi đi tu theo chị Tư, chị Hai tôi nữa. Ngày Hai đi, ba má khóc ròng. Tôi thản nhiên: đó cũng là con đường. Nhưng từ ngày đó, tôi bắt đầu có những nỗi buồn ghê gớm. Chị Tư ăn chay, giọng kinh lăng nghiêm âm ỉ. Tôi cũng gọi đó là con đường. Đôi lúc, tôi thấy con đường chị em tôi đi thật nhọc nhằn, bao bọc, tránh né ánh mắt nhường nhịn nhau để dắt díu nhau đi từ giai đoạn khó khăn này đến giai đoạn khác. Tôi tự hào về ba má tôi, nuôi con bằng đôi tay, ánh mắt, tấm lòng. Không đòi hỏi, không áp đặt, không kì vọng nặng nề, không ca thán tình thương bằng câu từ ướt át. Không gì bình yên bằng ánh mắt gầy gầy những hôm dậy sớm và dáng hình tảo tần cuối ngày của ba má tôi. 
Thèm ăn cơm ba nấu!

1 nhận xét: