Sắp hết tháng mười, tôi vẫn chưa làm được điều gì đặc biệt. Trong tôi, hãy không có khát vọng, không điểm đích thì tôi sống loay hoay lắm. Tôi luôn hoạch định ra những lối đi, chưa hoàn thành xong tôi không cho phép mình an phận. Độ này, tôi cuồng quay vào sách vở (lẽ dĩ nhiên), với những ngả phố, và những căn bệnh phải điều trị dài lâu vừa ập đến ở cuối tuổi 19 của tôi. Tôi làm thơ khó khăn hơn, dễ hiểu bởi đầu óc tôi không còn thảnh thơi nữa. Mà, tôi không thuộc về thơ đâu. Tôi muốn có khát vọng trở lại với viết lách, muốn lắm lắm! Tôi cũng muốn có niềm tin trở lại với những khuôn mặt quen. Nhưng thôi, tôi tập phủ định sự vẹn nguyên để nó méo mó một xíu, mai này mình sẽ thôi bất an (một số trường hợp thôi).
Anh K.G hỏi tôi đọc nhiều không, đọc những gì?! Tôi chợt nhớ ra lâu rồi tôi không đọc cái gì thật sự làm tôi nhớ, mà tôi vốn đọc rất ít. Tôi vẫn đi nhà sách một mình, vẫn những cái tên tác giả quen, những tác phẩm buồn, những tuổi trẻ chênh chao. Tôi không bỏ thói quen tìm ra những điều hay hay trong những cuốn sách, nhưng, đã lâu rất lâu rồi tôi không nước mắt chảy dài quyết sống quyết chết với chân lí mình tìm ra. Tôi, cạn khô một khúc lòng.
"Người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi ngủ dậy. Và khi ngoài trời đang nắng ráo mà không biết đi đâu, về đâu" - 17 của tôi đã từng khóc nấc, một hai sùng bái câu này. Vậy mà, từ bao giờ tôi đã quên nó. Hôm nay nhớ lại, thấy những ngày đã qua chỉ như sỏi dưới gót giày, nhưng nó biết nhắc nhở và va chạm vào tâm thức ghê gớm.
Tôi nhớ tới nhân vật Rhayader - con người của khát vọng tuổi trẻ ở một vùng đầm lầy. Những câu chuyện có cái chết thường buồn, nhất là cái chết với hình ảnh mơ hồ. Những tôi hài lòng lắm, ít ra họ đã sống khát vọng và hi sinh.
Cuộc sống cuồng quay, đôi lúc tôi sống chỉ để bắt kịp, quên mất cách sống cho niềm tin kiên cố một thời (với thơ chẳng hạn).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét