Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Gió


Một chút linh tinh về gió!


Thức dậy sau một giấc ngủ dài, uể oải và biếng lười đứng dậy. Tôi nằm choài người nghe cơn gió lục lọi đám lá khua trên mái tôn. Chốc lát lại có một vài chiếc ùa xuống thềm, rồi theo gió chạy là là trên mặt đất, chẳng biết chúng về đâu, nhưng phận lá trông cũng buồn da diết. Tôi nghĩ về một mùa ủ dột, bốc mùi ẩm mốc, và lạnh. Tôi chênh chao giữa sự biếng lười và cú chống tay đứng dậy bắt đầu công việc. Một cảm giác nhớ, quên, và cần một điều gì đó trỗi lên trong đầu. Khi ngủ dậy, đôi lúc người ta mất phương hướng. Cứ ngỡ mình mới bắt đầu, cũng ngỡ là đã kết thúc, chỉ còn một sự hoang mang tột độ. Thể như, “người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi ngủ dậy”. Thế là, tôi nhớ đến nhiều thứ, đôi lúc nhớ cũng làm tâm trí mình hạnh phúc lạ lùng.


Tôi vẫn nghe gió rúc hoài trên mái tôn, phiêu qua đám lá mục nằm lâu ngày trên ấy, gợi tôi một nỗi nhớ gió mùa. Gió nơi này, kiệm quá, chỉ thổi ủ ê đủ để buồn. Tôi nhớ đến những cơn gió phóng khoáng quê mình, dù đôi lúc thổi vanh vách như vắt kiệt sức mình mà thổi. Thối rát cả làn da, cứ gồng mình lên làm từng cơn xao xác như chẳng thương tiếc. Tháng này, mưa bão lại về, lại một mùa cuốn đi và bồi đắp. Tôi thương ba tôi một mình đi qua mùa gió nổi. Ba tôi gầy, sự gầy gò trầm lắng và khắc khổ. Nhưng với tôi, đó là sự bình yên vô ngôn của một dáng vẻ. Gió về, ba lại gầy thêm, hàng cây trước nhà cũng ra vẻ gầy guộc. Những chiếc lá theo gió ùa vào chân tường, nằm đó và mục dần, bốc lên thứ mùi ủ dột đặc trưng đến độ nhớ thôi cũng làm tôi man mác. Quê tôi mùa gió bấc mọi thứ như đượm buồn.

Tôi thường thích đặt tên cho kí ức, bằng những cái tên riêng tôi hiểu. Miễn có thể nhắc tôi nhớ một thời đi qua và trỗi dậy âm ỉ một góc lòng là được. Mà sáng nay,  buổi sáng đục ngầu thế này thì nhớ tháng mười lắm. Tháng mười ở quê thì chẳng có gì nhức nhối, ám ảnh bằng mùi gốc rạ mục. Nó víu lấy tiềm thức tôi, một thứ mùi ngai ngái theo gió thoảng lên từng đợt rùng mình. Tôi sợ thứ mùi này,sợ đến độ khi tôi 18, tôi chẳng còn dắt lũ bò đi qua cánh đồng toàn mùi gốc rạ mục nước bốc chua ngòm, nhưng trong tôi vẫn nhớ về nó với những buổi chiều trời ít nắng. Nói chung, nhớ và buồn, nhưng hài lòng với những gì đi qua.

Khi một mình trước những cơn gió mơn man, hoặc rộng hơn là một hiện tượng thiên nhiên nào đó bao la hơn bản thân mình (mưa, hoàng hôn chẳng hạn), người ta lại có cảm giác muốn nông nổi, muốn có những dấu yêu. Cuộc sống mặc định tôi giữa những dự định, trách nhiệm dù muốn hay không cũng phải hoàn thành nó trong cuộc đời này. Nhưng đôi lúc, tôi lại muốn đi xa. Vác balo đi đến một nơi khác để thấy trong tim mình đong đầy tuổi trẻ - dám thênh thang, lang bạt một lần trong đời như gió.

Nhớ da diết một thành phố nhiều gió!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét