Mấy năm nay, tôi cố gắng bỏ bản ngã ngoan cố, cốt chỉ để lối đời tôi đi bằng phẳng hơn. Tôi trốn tránh những cuộc vui, rụt mình rời xa những chộn rộn thị phi, câm nín làm cho xong những thứ cần phải làm trong đời, từ chối nhiều người... Lặng lẽ. Ừ, đó là ngã đời tôi chọn.
Có một dạo, má hỏi chị Tư có người yêu chưa, thúc hối Tư có người yêu đi. Má nói con má đẻ ra đâu tới nỗi xấu tệ mà ế hết 3 đứa. Tư chua chát: "Bao nhiêu năm má có chồng, má có sướng ngày nào không?". Má, xấu mấy thì đời cũng còn nhiều Chí Phèo lắm má, huống chi con má không xấu tệ! Quan trọng là, người ta có thích có chồng hay không thôi. Đời má cực nhiều rồi. Vì là chân ái của má, nên có nhọc nhằn bao nhiêu má cũng chịu đựng được. Nhưng nhìn ba má khổ, Hai và Tư miễn nhiễm với bon chen cuộc đời, ngán ngẩm cảnh chồng con.
Tôi còn tin cuộc đời này sống đến hết tận cùng chân ái, thì đời sẽ đẹp như cổ tích thôi. Nhưng, đời là những điều khó nói. Tôi nhỏ bé hao gầy, sóng đời thì mênh mông to lớn. Một người cố gắng đâu có đủ.
Tôi còn tin cuộc đời này sống đến hết tận cùng chân ái, thì đời sẽ đẹp như cổ tích thôi. Nhưng, đời là những điều khó nói. Tôi nhỏ bé hao gầy, sóng đời thì mênh mông to lớn. Một người cố gắng đâu có đủ.
Thi thoảng tôi cứ nghe Tư dẫn chứng: "Bao nhiêu năm má có chồng, má có sướng ngày nào không?". Cái bóng của phận đời ba má tôi, ám ảnh lên chúng tôi nhiều lắm.
Giờ tôi 20, bắt đầu thấy cuộc sống không đơn giản chút nào, tôi cũng hay nghĩ: "Bao nhiêu năm má có chồng, má có sướng ngày nào không?"