Chiều nay tôi thức dậy, mưa lúng phúng gõ lên mái tôn, nghe ê ẩm rợn người. Hai năm chôn chân ở Saigon, tôi không thể thích nghi được với mưa miền này. Chán chường rúc trong từng ngóc ngách của khối óc.
Tôi thực dụng, điều đó ngày càng rõ và tệ hại hơn. Mỗi tháng má chi cho tôi 1.2 triệu: 500k tiền nhà + điện nước, 700k tiền ăn + sách. Tôi hoàn toàn không có khoản nào chi cho cái tôi thích. Thế là tôi viết vụn, tôi ra chỉ tiêu viết trong thời gian bao lâu đó. "Hạ cám" thì viết theo tầm hạ cám thôi. Lắm lúc cũng chẳng cần tự ái, hay dằn vặt tạng mình hợp với cái này hơn cái kia. Nếu chăm, tôi có thể kiếm trên 1 triệu/tháng. Tôi tự lo được vài khoản như ốm vặt, quần áo... Hoặc ít ra tháng đó không nhận tiền từ má. Người ta nói Saigon khiến con người ta quay cuồng lắm, ít nhiều tôi đã thấm. Nếu thời cấp 3 cho tôi cái quyền được đánh đổi, yêu ghét, hoang đường hay bỏ dở dang một điều gì đó. Thì thời đại học buộc tôi phải làm tươm tất mọi việc, làm không được thì đừng đụng tới. Thực dụng ghê gớm!
Đâu là đam mê, đâu là chối bỏ? Từ lâu, tôi đã hết phân biệt được.
Đâu là đam mê, đâu là chối bỏ? Từ lâu, tôi đã hết phân biệt được.
Lại đến đầu tháng, thời gian nhanh đến không kịp nghía lại thứ gì vừa biến mất trong đời.
Giá mà bây giờ, có vài nhỏ bạn tới để mà quàng vai bá cổ nhau lang bạt. Nhưng ai cũng có cuộc sống riêng (có vài đứa chỉ dăm ba tháng nữa ra trường), vả lại "tay người chỉ ấm đôi khi".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét