Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

Khi cằn khô ăn dần tuổi trẻ

1. Hai năm trở lại đây, có quá nhiều cái chết của những người xung quanh làm tôi choáng. Tôi ngỡ như cuộc đời ngần đó thôi, và niềm vui chỉ là phút lên ngôi ngắn ngủi của cuộc đời. Bạn bè tôi, những đứa em trong xóm tôi, dăm ba đứa mãi mãi ra đi khi tuổi thanh xuân đang rất nồng. Tôi trân quý tuổi thanh xuân lắm, sự ra đi của họ làm tôi có cảm giác, đời là phù du, dù trước giờ tôi sống rất tin yêu.

Sáng nghe tin chú sắp đi, chú là ba thằng bạn thân của tôi. Mới tết vừa rồi, tôi còn chạy với theo sau xe chú để đưa món quà nhờ chuyển giúp cho thằng bạn, nó nhập ngũ học sĩ quan. Vậy mà giờ, chú đã yếu lắm rồi. Chú nhỏ hơn cha mẹ tôi đến hơn chục tuổi, tôi chợt nghĩ đến cha mẹ mình. Nếu một ngày nào đó, vô thường kéo về mang cha mẹ tôi đi "đường xa vạn dặm". Thì tôi sống sao đây, tôi làm thế nào để đối diện với cái chia xa không biết có hội ngộ lại với nhau trong kiếp nào nữa không? Vì một kiếp nào đó, chúng tôi đã nợ nần nhau quá nhiều, nên kiếp này chúng tôi là máu mủ của nhau để khóc, cười, yêu thương cho đời nhau. Kết thúc kiếp này, chúng tôi còn nợ nần nhau không? 

Tôi sợ ly biệt! 

2. Cuộc đời, cho người ta tháng năm tuổi trẻ để tung tăng bay nhảy. Song cũng cho người ta vết nhăn trên dáng hình để nhắc nhớ về tuổi trẻ, để sợ hãi những ly biệt, để vội vàng và tiếc nuối. Mấy ai phủi lòng dễ dàng để mà quên? Bởi vậy, những tuổi đời đã qua để lại cho đời tôi không ít bùi ngùi. Làm sao tôi quên được những mảnh đất tôi đã qua, những núi rừng giờ đường mòn đã kín cây lá, bờ vai cũ tôi tựa lúc cô đơn, bạn bè những năm tháng chưa toan tính thiệt hơn, những hàng quán ngày chưa biết buồn...?



Có những mảnh đất, đặt chân đến một lần và không bao giờ trở lại lần nữa. Cũng có những mảnh đất, biết là nơi đau thương tràn lấp, nhưng mỗi ngày vẫn miết đôi chân trên ấy. Sống, tập đương đầu, tập dửng dưng, tập phun nước bọt vào những thứ mình khinh, tập đứng dậy khi vấp ngã... Sau cùng, cũng là tập là đá - cằn khô. 

"Tôi chẳng thể hồn nhiên khi tuổi mình không cho phép nữa" (Entry Sông cạn). Sau những thở than, tôi sẽ sống tiếp chứ chẳng chết đi. 


4 nhận xét:

  1. Có những mảnh đất với ước mơ được sống ở đó.:))

    Trả lờiXóa
  2. Lâu rồi ko thấy chị post 1 entry nào!

    Trả lờiXóa
  3. Chị đổi địa chỉ blog, em followers theo địa chỉ mới mới thấy bài c post.:)

    Trả lờiXóa
  4. Ra vậy. em là em sợ mấy cái blog chết lắm luôn!

    Trả lờiXóa