Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

Thế là tôi nhớ

Thế là “Đi qua hết rồi mới nhớ những ngày xưa” (Nguyễn Hữu Hôn). Cuộc sống là vậy, không có điều gì vẹn nguyên để mà tinh khôi mãi mãi khi thời gian cứ ngày một dày thêm. Tất cả đã trở thành xưa cũ, chỉ còn nỗi nhớ là mới toanh.
Chợt nhiên, tôi nhớ lớp học cũ, nhớ thời học trò của mình. Thế là cũng đã lớn, đủ để ý thức về một miền mơ. Đã biết thừa rằng không ai có thể đứng hoài một chỗ, nhưng đôi lúc nhớ lắm những ngày xưa.
"Vậy đó bỗng nhiên mà họ lớn"
(Huy Cận)

Về một mái trường xao xác lá…
Ngày đó, một ngày đã thuộc về quá khứ. Có lẽ tôi ngoan, tôi biết âu lo trước những bài vở. Và cũng có lẽ tôi ngây thơ khi tin lời lũ bạn: “Xa mày tao chết mất”. Rồi rốt cuộc chẳng ai chết, chỉ là một nỗi buồn giản đơn và đương nhiên phải đến. Có những ngày sân trường xao xác lá, không dưng tôi lại buồn, dẫu không là đứa hay mộng mị, tôi vẫn hay nghĩ đến Trịnh về một khúc hát “Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay, tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời?”. Lá khô thuộc về miền chết, tôi thường không có cảm tình với chúng. Với tôi, chúng buồn nhưng rất thơ.

Nơi tầng ba lớp học…
Nơi đó có nụ cười tôi một thời trong veo, những nụ cười mà lúc đó tôi không ý thức được tôi sẽ thương nó vô cùng từ bây giờ và về sau mãi. Cũng nơi đó, tôi biết lắng nghe một cách ngoan hiền như cỏ cây.

"Hành lang dài mãi dài cùng tháng năm
Đi không hết bước chân thời vụng dại
Nên ngọn gió giục hoài ta trở lại
Để biết mình có cả một miền thương!"
(Lương Đình Khoa)


Hoàng hôn mưa…
Có lẽ, khi còn ở tuổi học trò, bạn có thể hồn nhiên làm nhiều thứ rất tinh khôi, nhưng khi qua tuổi này, bạn không thể. Tôi cũng vậy, có những ngày đầu trần đi dưới hoàng hôn mưa, chân trần giẫm lên những xác lá, cả người ướt sũng vẫn vô tư ghé vào một góc quán quen. An nhiên như một đứa bé. Tôi thích tan học trong những hoàng hôn mưa, nó khiến tôi cảm thấy nhẹ bẫng, thoát bay. Chỉ có tuổi này, bạn mới có thể cố tình đi dưới một cơn mưa mà không ngượng ngùng, không e dè ánh nhìn của bao người.

Vòng xe đạp và những chiều nắng lơi…
Tôi thương những vòng xe đạp ngược chiều gió của tôi và lũ bạn, chúng tròng trành, yếu ớt nhưng biết nuôi những giấc mơ. Những chiều nắng lơi vàng vọt, từng vòng xe đổ dài, xiêu vẹo trên nền đường, chạy theo khát vọng.


4 nhận xét:

  1. Em làm chị nhớ cái ngày xưa quá bé à, 12 năm rồi kể từ ngày rời mái trường phổ thông...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mới xa chưa đầy 1 năm em đã nhớ lắm lắm, ngày đó tinh khôi quá chị. Giờ ồn ào quá, "ồn ào" trong ý nghĩ. Hi!

      Xóa
  2. Anh đã hiểu cô bé Cẩn Huyên "rất đời" như thế nào rồi. hihi!
    Chúc em những ngày vui. Sắp ra trường, sắp phải bương trải rồi cô bé ạ!

    Trả lờiXóa