Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2012

Mùa ngoan

Sáng, ngủ dậy, nhận ra thèm làm thơ quá! Thèm viết một cái gì đó thật sâu, thật lâu, thật dễ chịu trong suy nghĩ. Muốn cầm bút, viết thật chân thành, vớ vẩn cũng được. Viết cho riêng mình thôi.

MÙA NGOAN…

        

Có những buổi chiều muốn khoác áo ra đi
Đến một góc quán ngồi cùng thói quen đếm từng giọt cà phê rơi vào đáy tách
Để biết mình dùng bao nhiêu giọt đắng cho một nỗi buồn
Không phải hoàng hôn nào cũng vàng ối một góc trời
Ra đi để biết vẫn có những buổi chiều mưa ướt đẫm gánh hàng rong
Biết lão nông một đời yêu gốc rạ
Biết tuổi trẻ không phải ngồi một chỗ và đọc hoài tiểu thuyết.

Lắm lúc thấy lòng mình ngổn ngang như đất liền vừa đi qua mùa bão
Suy nghĩ cũng rêu phong khi tháng năm niềm vui nhạt nhòa
Thời gian không thể nuôi mãi một thời tinh khôi
Ngày xa tuổi mười bảy mới nhận ra lòng mình nhiều vết xước
Khóc để biết mình yêu thương những con người. 

Có những chuyện đã lấm lem bụi thời gian
Nhưng nỗi nhớ vẫn tràn đầy như mưa đổ dài trên mái phố
Chẳng thể đánh lừa được cái đầu còn tỉnh táo
Cứ dặn lòng chuyện cũ hãy quên đi
Như lá khô bay về cội chứ chẳng trở lại cành
Biết tuổi mình đang mùa khắc khoải
Nên những buổi chiều mong mùa hãy ngủ ngoan.

2 nhận xét:

  1. Đúng là thật sâu, thật lâu và chỉ dành riêng cho mình...Nhưng hay tuyệt đó em à...Chúc em vui và có nhiều sáng tác hay!

    Trả lờiXóa
  2. Thiệt hông chị?! Lâu rồi mới zdiết lại chị à!

    Trả lờiXóa