Sài Gòn vui, náo nhiệt là vậy.
Nhưng lắm lúc đi giữa lòng thành phố, tôi thấy lòng mình vắng tanh. Tôi không cầm
tay lái nên chẳng chú tâm nhìn những con đường cuộn vào phố và cái đầu phải
suy nghĩ về những chuyến đi. Tôi, ngày xưa và bây giờ vẫn vậy, vẫn là đứa hay
ngồi sau xe, co ro và suy nghĩ vẩn vơ.
Câu từ không đong đầy được nỗi nhớ…
Đi giữa phố, nhớ anh da diết, một
tin nhắn yêu thế này vẫn thấy lòng mình thiếu thốn: “Anh, tại sao con gái lại
nhớ con trai nhiều đến vậy?”. Và rồi là nhõng nhẽo, chỉ với anh thôi, mãi là vậy.
Nhìn vài lão già chạy xe ôm bên ven đường, tóc đã muối tiêu, người đen đúa ngồi
gặm bánh mì, tranh nhau đọc một tờ báo. Chợt thấy, nhịp sống tuần hoàn quá.
Riêng trong tôi, ngày đó không trở lại, đã qua đời vĩnh viễn. Thế là nhớ đến
ba, nhớ làn khói thuốc ba phả ra mỗi buổi chiều nắng hạ. Ba chỉ ngồi ở vị trí đó
để hút thuốc, rung đùi và thở dài vào mùa hè. Tháng này, có lẽ ba đã lặp lại điều
đó. Người ta nói rung đùi là biểu hiện của sự cùng túng và bế tắc. Tôi đã từng sợ lắm dáng
ba ngồi hút thuốc những ngày hè. Lắm lúc muốn
chạy về, ngồi khoanh tay nhìn ba hút thuốc. Rồi lại khoác áo ra đi, chỉ cần thế
thôi, với tôi đã bình yên lắm rồi. Tuổi trẻ, niềm vui thường ẩn náu, và dằn vặt
đè lên những điều tưởng chừng rất đơn giản. Nên mỗi ngày đi qua bao nhiêu điều
giản đơn ấy đủ để mệt. Khi ở trọ mái phố này, trong tôi tràn đầy những suy nghĩ không có điểm bắt đầu, mọi thứ víu vào nhau, chạy dài, chạy dài.
Nóc phố…
Thì ra, nóc phố Sài Gòn rất nghèo.
Ngồi sau xe bạn, nhìn những mái nhà lô nhô buồn chán, tôi chỉ muốn ôm bạn một
vòng ôm thật đầy và thở dài trên vai bạn, mặc bạn mắng yêu: “Mày không có xương
sống hay sao mà dựa dẫm vậy?”. Khi lòng tôi hao gầy, thì bạn đừng để nó gầy
thêm nữa. Ngồi với bạn trong một quán café, ngoài trời mưa xóa sổ những đám bụi,
tắm ướt những phận đời (biết đâu có má tôi và một cục vé số chẳng hạn). Mưa gõ
trên nóc quán, tiếng kêu như gầm rú, khắc nghiệt, át đi tiếng nhạc rập rình. Chợt
nhiên, nhớ những cơn mưa quê nhà. Thèm nghe tiếng mưa đêm gõ âm thầm trên mái ngói, rơi tí tách vào chiếc
ly thủy tinh uống café để ngoài thềm, dù thứ âm thanh khua đều đều kiểu vậy thường
khiến tôi khó ngủ. Thế là biết, Sài Gòn không có cơn mưa nào thật thà cả. Nên
âm thanh của mưa cũng lộn nhào như tiếng động cơ ở một ngã phố kẹt đường. Đêm,
mất ngủ, nhìn lên nóc phòng trọ, cô đơn kéo đến trong tiềm thức. Không một con
thằn lằn cười nhan nhản, không có thứ mùi ngói phả ra vào những ngày tháng nắng,
không tiếng mối đục gỗ, không thấy dấu vết của con vò vẻ để lại những tổ ấm
trên nóc nhà… Nóc phố buồn và nghèo quá!
Cẩm Huyên,
Một thoáng bâng khuâng, 22.04.2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét