Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Cái kho


Đoạn dĩ vãng tiếp niềm tin cho đời mình! *.~

Giữa xóm tôi có một cây hoa gạo rất lớn, trường tiểu học của tôi nằm cạnh đó, nên kí ức về loại hoa này tôi nhớ rất sâu. Thật ra, trước đây tôi không hề biết nó tên gì. Mãi đến bây giờ tôi mới biết nó là hoa gạo, hay còn có tên khác là hoa mộc miên.  Ngày học tiểu học, tụi nhỏ chúng tôi rất thích nhặt hoa gạo làm thành vòng xoay. Nhìn mấy nhỏ trong xóm kết hoa gạo thành từng vòng, tôi cũng muốn có một chiếc để nâng niu trong tay. Nhưng, tôi lại không biết cách làm. Tan học về, tôi hay nán lại nhìn mấy nhỏ nghịch hoa gạo, mặc dù rất muốn biết cách kết hoa thành vòng xoay, nhưng tôi không bao giờ hỏi. Có hôm tôi đi học thật sớm một mình, tranh thủ nhặt những hoa còn tươi bỏ vào cặp. Về nhà, tôi lôi ra tập kết. Thế là tôi cũng làm được, tôi ôm mớ hoa vừa kết xong theo đám bạn ra đồng ngồi xoay xoay suốt một buổi chiều dài mới về. 

Thật ra, tôi biết thừa rằng, nếu tôi hỏi mấy nhỏ trong xóm, thì tụi nó sẽ bày tôi cách làm vòng xoay, tôi không cần phải nhọc tâm đến vậy. Tôi hiểu rõ lòng mình muốn gì như hiểu một thứ thường thức đơn giản. Nhưng tôi lại không muốn để người ta biết tôi cần gì, nghĩ gì, tôi buồn ra sao, vui đến ngần nào... 


                                         

Khi người ta không kêu, đâu có nghĩa họ không đau.

Ngày đó, cứ dăm ba bữa ba má tôi lại lớn tiếng cãi nhau. Vì vậy, tôi có nỗi nghi ngờ rất lớn về tình yêu. Sau này tôi mới biết, ba má tôi cãi nhau không phải vì cạn tình, mà vì nhọc nhằn trong nhau. Thật ra, đôi lúc, muối mặn gừng cay là ở đó, chứ không phải ở dịu ngọt, hoa hồng, rượu vang... Ba tôi lúc nào ăn cơm cũng uống vài ly rượu, mà hễ có rượu vào ba tôi lại nói chuyện đời nghe rất não. Má tôi thì không thích kiểu người lôi thôi dài dòng, má tôi rất dứt khoát. Có hôm, má vung cả ly rượu của ba lên tập vở tôi. Ba má tôi dường như nói với nhau chưa tới ba câu là đã bắt đầu có chuyện, không to thì nhỏ. Hôm đó, ba hỏi tôi có buồn vì tập vở ướt không. Tôi bảo không, rất rắn rỏi. Trong những đoạn rất buồn của đời tôi, ba luôn hỏi “Con có buồn không?” đúng lúc nhất. Bây giờ, ba má tôi không cãi nhau nữa, khi xế tuổi người ta bớt kiên quyết với cái lý của riêng mình.

Mấy đứa bạn tôi biết ba má tôi thường cãi nhau, tụi nó cũng hay hỏi tôi buồn nhiều không, có muốn đi đào dế hay đi nghịch khói đốt đồng với tụi nó không (một kiểu an ủi, mà đến giờ tôi vẫn thấy rất ấm). Tôi vẫn bảo không, tôi nói với tụi nó đại loại rằng, cỏ gà trên triền đê bao mùa mưa nắng vẫn xanh lắm, con người mãnh liệt hơn cỏ gà. Tụi nó tin sái cổ, vì tụi nó hồn nhiên hay vì tôi là kho chân lí của tụi nó tôi cũng không biết nữa. Sự thật là, tôi buồn nhiều lắm. Chiều đó, khi xổ xe xuống dốc tôi đã không hãm phanh, mà lao đi vù vù làm đám bạn tôi chới với. Tôi cố tình tông thẳng vào đống rơm khô chất đống bên đường, leo tót lên đống rơm ngồi. Tôi nói với tụi nó là nghich với rơm rất vui, không hề nói rằng tôi đang buồn và cần như vậy để tâm tình thoát bay. Nếu ngày đó, tôi có thể khóc tơi tả với ba, và nói với những đứa bạn rằng, tôi rất cần tụi nó. Thì có lẽ, nỗi buồn đó bình phàm thôi. Tôi hay tự mình bài thoát nỗi niềm, dù là rất nhọc nhằn. Nói là bài thoát vậy thôi, thật ra thì nó vẫn nằm đâu đó, đợi ngày vực dậy cấu cào hơn. Tôi cứ giải quyết nỗi buồn theo một chiều như vậy – riêng tôi biết và chịu đựng. Giờ cũng thế!

Dạo gần đây, Q. thường bảo tôi: "mày hay buồn khi về đêm phải ko?". Tôi nói với Q., thông thường thì khi nhìn đăm đăm một thứ gì đó không chớp mắt, mắt mình mỏi và ứa ra nước mắt thôi. Tôi lạnh lùng như vậy, có lẽ Q. hẫng. Nhưng, nhác thấy ai bắt đầu hiểu tôi, tôi lại lẩn trốn. Tôi biết rõ vị trí của Q. trong lòng tôi, nhưng chưa bao giờ tôi nói với Q. tôi cần nó. 

Đôi lúc rất muốn có ai đó ngồi nghe tôi tỉ tê mớ chuyện linh tinh trong đời. Tôi sẽ không mượn đôi tay họ để nắm, bờ vai họ để tựa. Mà, tôi sẽ mượn tấm lưng họ để úp mặt nức nở một hồi. Như vậy, họ sẽ chẳng thấy nước mắt tôi - một kiểu tâm sự cũng lẩn trốn. Đôi lúc, thèm lắm cơ.

Tôi biết, Q. luôn là đứa nói ra những gì nó nghĩ. Với tình bạn, nó luôn chân thành lúc buồn lẫn vui. Còn tôi, nhiều lần lắm, tôi thấy mình như một cái kho...

Thường thì, một cái kho, người ta mang vô số đồ đạc quẳng vào đó. Họa chăng lâu lắm mới lấy ra, mà nếu lấy ra đi chăng nữa, dám chắc họ sẽ quẳng vào những thứ đồ đạc khác. Cái kho là nơi để chất chồng. Lòng tôi cũng chất bãi những giằng xé tưởng chừng bình phàm thôi, nhưng thực ra là một bản ngã không thể bài thoát.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét