Hai năm trở lại đây, tôi không chờ tết để mà tung
hoành, bạn bè, quán cóc. Mà, tôi lại nhìn ngắm thật lâu thật sâu bờ bãi, ruộng
vườn, cỏ trên đồi... Ngắm xem, ngần ấy những thứ đó, vắng tôi, chúng khác đến
độ nào. Tự dưng tôi lại có cái thú của những người xế tuổi như vậy.
Lạ lùng, tôi thấy đời tôi không xôn xao nữa, dù mình
không khác xưa là bao. Hình như, mọi thứ giờ đã lắng vào trong – tôi không còn vui
nô nức niềm vui của riêng mình, tôi hay nhìn ngắm niềm vui của người khác (những người tôi yêu) mà
vui.
Cũng hai năm trở lại đây, tôi khát khao những ngày
hè ghê lắm. Giờ về, tôi thường nhìn sâu vào mắt ba tôi, đôi mắt không trong nữa
(phận người đã quá nhiều truân chuyên). Độ này ba tôi hay hát bâng quơ, hiếm
hoi trong đời, tôi nghe ba tôi hát. Má cũng nói, đi cùng ba gần hết đời người,
nhưng chỉ nghe ba hát dăm ba lần. Cuối đời, người ta cất giọng hát để tranh thủ
tin yêu, để tiếc nuối, hay bây giờ mới thấy đời buông tha mà thanh thản?
“Tuổi buồn như lá, gió mãi cuốn đi, quay tận cuối trời”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét