Thời gian này tôi có những buổi chiều wifi, post lên blog những dòng chữ mà có lẽ vài năm nữa đọc lại tôi sẽ thấy vớ vẩn.
"Con người là nô lệ của tuổi già", bạn có thể thấy não nề khi nghe thấy câu này. Tuổi trẻ, rốt cuộc rồi cũng đầu hàng tuổi già theo thời gian. Như ba má tôi, nghía lại đã thấy tuổi xế chiều cận kề, và sự trục trặc của cơ thể thi thoảng ghé thăm. Như chị hai tôi, một nửa đời người đã đi qua, chóng vánh. Tôi chỉ mong, sống, cốt để vui mỗi ngày, chỉ thế thôi, tôi thỏa mãn lắm rồi. Nhưng rồi có được không? Sáng nay, nghe nhỏ bạn tếu táo: "Hàng VN, chất lượng cao. Còn niềm vui, mua ở đâu cho có một niềm vui chất lượng cao mày?", buồn cười, nhưng cũng buồn lòng.
Tôi đã có một thời, niềm đam mê viết luôn sôi sục, dù giờ đọc lại tôi bật cười vì độ ngố của nó. "Càng lớn, con người ta càng cạn cùng lý tưởng" - T.V đã nói với tôi như vậy. Tôi và anh đều mất lý tưởng, mất đi những thứ đã từng là nụ cười của mình. Tôi mong đó là giai đoạn chuyển giao cho một lý tưởng mới, khát khao hơn. Bao nhiêu khát vọng mới có thể đi hết một thời tuổi trẻ? Thật là khủng kiếp khi sống không niềm tin, hay điểm bấu víu về niềm tin sụp đổ. Ai đó nói với tôi, sống đừng quá tin vào một thứ gì, chừa lại một khoảng trống để còn lùi. Nhưng sống không niềm tin, chẳng khác gì sống giữa một thành phố không một bóng người, chỉ mỗi mình, sống và chỉ tin mỗi bản thân.
Lát cắt kí ức tôi...
Bâng quơ chiều...
Ngày tôi 16
Câu nói trôi nhanh trong chiều hoang vắng
Góc phố phong phanh riêng mình tôi bước
Ngỡ đã chia đôi tim thành phế tích
Chiều chưa lạnh đã khát tiếng yêu nhau.
Nắng đã buông lơi, quán vắng mông mênh
Lời tình câm, nên đương nhiên tình buồn
Lắng cơn đau, trống vắng đến vây quanh
Đừng đau nhé, giọt cà phê vỡ vội.
Tiếng yêu nào tan ra thành kí ức
Nước mắt đầu đời đắng ngót cho nhau
Phố giờ gầy, chỉ còn lại khúc hát
Nhấp một hớp đầu tim hóa chơ vơ.
Ngồi đối diện khoảng trống buồn tênh
Tuổi nào vui cho tôi qua một ngày?!
Giờ đọc lại mới thấy hết những hạn chế của mình ngày đó. Nhưng một điểm 10 cho cái gọi là đam mê.
MỘT THỜI ĐÃ QUA
Trả lờiXóaHạt mưa buồn rơi trên đường vắng
Ngồi một mình giữa núi đồi hoang vu
Còn đâu nữa mùa thu
Nơi sân trường giờ xa vắng
Còn đâu nữa tiếng nói cười rộn rã
Một thời áo trắng
Giờ chỉ là dĩ vãng
Như giấc mộng đẹp
Như vừa thoáng qua
Xao xuyến lòng ta
Vô hình tiếc nuối
Trải dài tâm tư...
Ta bồi hồi lưu luyến bâng khuâng
Cả một thời nay là dĩ vãng
Thời thơ ấu bao trò nghịch ngợm
Tuổi thiếu thời đầy những đam mê
dẫu vẫn biết đường đi không lối về
Sao lòng ta cứ chìm vào hoài niệm
Cố quay lại nhưng chỉ là trong mộng
Chỉ là về với hư không
Sẽ lạc vào giấc mộng
Vô tình quên phía trứoc đầy hoa thơm...
Chợt bóng hình lạc vào trong tâm tưởng
Như thân quen như vừa gặp đâu đây
Làn tóc mây, nụ cười duyên trong nắng
Đôi mắt nàng tựa mùa thu tâm tưởng
Và mùa xuân mơn mởn những chồi non
Nàng nhoẻn cười gợi trong tôi bao hi vọng
Cho tôi quên đi mộng đẹp qua rồi
Tôi bắt đầu một cuộc sống mới
Đầy đam mê,tươi đẹp và gian truân
Như khúc ca phảng phất nỗi buồn
Và bừng lên niềm vui và hạnh phúc
Chẳng biết nữa,chẳng hay mỗi người
Những quan niệm về tình yêu muôn thuở
NHưng mỗi người thường mong một mái ấm
Để cùng nhau chia sẻ yêu thương
Để cùng nhau san sẻ vui buồn
Và cùng nhau xây dựng cuộc sống mới
Tôi thấy buồn, tôi chẳng biết nữa
Trên đồi xanh mưa vẫn cứ mưa
Mưa thì thầm, gió thủ thỉ bên tai
Ôi tiếng gọi thân thương của ai
Hay tiếng gọi đất trời tuyệt diệu
Vẻ yêu kiều lòng ta say đắm
Chốn tiêu dao vẫy gọi những đam mê
Sao buồn thế, ôi buồn thế
Nửa muốn tơ lòng nửa muốn cô đơn
Cô đơn nơi trần thế
Cho thỏa đam mê thỏa nỗi lòng...
Ta muốn phiêu diêu khắp thế gian
Cho vơi khao khát của tâm can
Như người lữ hành trên đừơng vắng
Để lại dấu chân với thời gian...
Đẹp quá hình bóng nàng
Vẫn lấp lánh trong tôi
Như mới gặp lần đầu
Như đã quen từ lâu
Tôi chẳng biết mai sau
Tình tôi sẽ thế nào
Hay lại là dĩ vãng
Của một thời đã qua...
Tình như giấc mộng
Đời là phù du
Thoáng qua đi
Để lại vưong vấn
Ngàn năm không phai...
Quang Vĩ
Cảm ơn bạn nhé!
Trả lờiXóa