Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

"Mùa trạng nguyên đỏ lửa"

Ngày này, hai năm trước, tui ngồi mòn mông với môn Địa trong kì thi Đại học. Bữa đó, tui tự mò mặt lên điểm thi Trường THCS Minh Đức, Nguyễn Thái Học, Q.1. Đang làm bài tự dưng đau bụng (tui rất dễ bị đau bụng, bởi vậy mỗi lần đi xe bus tui trùm mặt, kéo cao cổ áo y như mấy bà buôn heo). Thế là tui xin giám thị ra ngoài mà họ hổng cho, vì còn 30' nữa là hết giờ làm bài, họ biểu tui ráng. Tui tức tưởi vẽ vèo vèo cái biểu đồ, chờ đến khi đánh trống còn 15' là tui nộp bài tẩu lẹ. Kết quả là tui đã tính sai nên vẽ sai biểu đồ (câu đó 2 điểm chứ ít đâu). Môn Địa năm đó tui 6 điểm.



Môn Sử tui tệ nhất, tui bị thầy giám thị đuổi xuống bàn cuối ngồi (giờ gặp thầy trong trường, tui còn ức lắm), vì thằng ngồi trên hỏi tui câu 1 làm sao, khi nó mở miệng ra hỏi thì thầy không thấy, đến khi tui mở miệng ra trả lời thì thầy lại thấy, thầy la tui quá chừng (giờ gặp lại thằng hỏi bài tui trong trường, tui còn hận nó lắm). Môn Sử tui làm dài ơi là dài, rốt cuộc 3đ. Chu choa là mất mặt. Nhưng sau đó nghe báo chí nói, cái trường Đại học nào đó, ở miền Tây đó, cả ngàn thí sinh thi môn Sử mà có mấy thí sinh trên 5đ, còn 0.5đ chiếm con số ngất ngưỡng. Bởi vậy, tui cũng hả hê với con 3 của tui lắm.

Môn Văn năm đó thì miễn bàn. Môn Văn là nhẹ nhàng nhất với tui, từ hồi lớp 1 đến lớp 12 đều nhẹ tênh (giờ thì chả nhẹ chút nào). Văn năm đó tui 5.5đ chứ mấy, tui có bao giờ biết cố gắng với môn này đâu. Tui nhớ, hồi tui học lớp 9, thầy biểu tui đi học bồi dưỡng Văn để đi thi học sinh giỏi, tui quyết không đi. Thầy ép tui đi cho bằng được, tui về méc ba là tui không thích học cái đó. Thực ra là, năm đó tui mê AFF Cup hơn là đi học bồi dưỡng Văn. Còn hồi tui thi vào 10, tui quyết chọn học ban A. Tui thừa điểm vào trường tui thi, nhưng môn Toán tui làm bài điểm thấp quá (thấp khủng khiếp, kể ra thì nhục mặt lắm luôn), nên khi vào học trường đã chuyển tui qua ban C, thế là tui học Văn từ đó. Tui học Văn không cần cố gắng như mấy môn khác, tui cứ tà tà, không giỏi không dở. Hễ cô kiểm tra bài tui rồi là tui không thèm ghi bài nữa, đến cuối kì mượn vở bạn photo học bài (Cô Huyền ơi, nếu cô có đọc được entry này của em, cô đừng giận em nhé!). Bởi vậy, tui tranh thủ giơ tay làm bài tập kiếm điểm miệng, sau đó an nhàn và an toàn khi không phải chép bài muốn gãy tay. Mà, tui không ghi bài môn Văn thì thôi, chứ đã ghi thì thể nào cuốn tập môn Văn cũng là cuốn tập sạch đẹp, gọn gàng nhất trong số tập vở của tui. Dù tui có láu cá với môn Văn thế nào, thì sâu thẳm trong tôi, môn Văn vẫn là môn học tui trân quý. 

Tui chọn học Đại học chuyên ngành Văn, phải thực tế là tui bồng bột vì điều đó. Bây giờ, ngành Văn học làm tui chán nản và nhiều lúc rầu rĩ, bởi đây là lối đời sai lầm to lớn của đời tui. Khi vào Đại học tui mới nhận ra, tui yêu Văn học chỉ trên góc độ chiêm ngưỡng, hưởng thụ nó. Chứ để lí trí phân tích, nghiên cứu thiệt là nỗi khó khăn ghê gớm với tui. Nhưng, tui xác định, vì tui không đủ tình yêu dành cho nó, chứ tui không nhếch mép khinh khi như một số người vẫn đối đãi với giá trị ngành học này. Bạn bè tui vài đứa đã bỏ cuộc khi chọn Văn học, tui vẫn gắng gượng. Tui biết rằng, tui còn quá trẻ để đánh đổi, để chọn lựa cái này cái kia, nhưng cha mẹ tui chẳng còn trẻ nữa để chịu đựng sự đánh đổi đó của tui.

Ngày tui thi Đại học, công nhận là tui cảm thấy không chút lo lắng nào. Tui thi qua quýt và chọn ngành không suy nghĩ kĩ (rồi năm tháng nào cũng bắt mình phải trả giá), do má tui biểu tui nên hoãn học Đại học lại một năm, đợi Tư tui tốt nghiệp rồi tới lượt tui học cho má nhẹ gánh nặng tiền bạc (năm đó Tư tui năm cuối). Tui ôn đúng 6 ngày rồi đi thi. Khi đi thi, anh rể chở tui đến địa điểm thi làm thủ tục, hôm sau thì tui tự đi. Bởi vậy, thi Đại học để lại rất ít kỉ niệm xúc động trong tui. Nhưng, những ngày mùa trạng nguyên này, khiến lòng tui xôn xao trở lại tuổi cũ. Mới đó, mới đây thôi. Gần lắm trong tâm tưởng tui, nhưng thiệt ra xa dzời dzợi. Sẽ chẳng còn kì thi nào trọng đại và thiêng liêng trong đời nữa!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét