Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Lẽ nào mình tôi!

Đêm qua tôi chiêm bao, tôi thấy mình của ngày bé. Đó là một ngày đầu thu, trời không nắng, không một chút hanh hao nào, gió bắt đầu phiêu qua chái nhà, quạnh lắm. Lá tre và rơm rạ theo gió xổ đi khắp ngã đường, cuộn vòng vèo theo gió, mùi gốc rạ mục ruỗng bốc mùi ngao ngán. Tôi thấy tôi ngồi bên hiên khóc, tôi không có bạn (ngày còn bé, mỗi độ vào thu đông, bạn bè của tôi thường được ba mẹ gửi về xóm dưới đi học, vì xóm tôi mưa xuống hoàn toàn cô lập bởi nước, mùa thu đông ở nhà tôi không có bạn để chơi, có lẽ điều đó ăn vào giấc chiêm bao tôi). Hình như tôi ngồi giữ con chó ba mới xin về đang bị úp trong cái thúng, tôi sợ nó đi mất. Tôi bưng chén cơm, cứ tôi ăn 1 muỗng thì lại xúc bỏ cho con chó một 1 muỗng. Tôi cứ ngồi một chỗ mãi, chờ đợi, trông giữ, chơi vơi lắm. Tôi thấy cả gió đầu mùa tốc tóc tôi rũ rượi, rát khô. 

Rồi ba đi làm về, ba cho tôi một cục đất sét, tôi hết khóc và ngồi nặn đất sét thành một cái nồi. Tôi thấy cả dáng ba tôi loay hoay nấu cơm trong bếp, khói bếp rẽ đường lên trời trắng xóa. Ba cho tôi vài cái khoai lang, một chén nước cơm đặc quánh rồi sai tôi đi kêu má về ăn cơm. Tôi đi qua những bờ ruộng vắng người, gió lạnh xả tới tấp vào tóc tai tôi. Tôi thấy má làm đồng, tôi kêu mãi, kêu mãi mà má không nghe. Tôi đứng giậm chân giậm cẳng khóc gào, kêu mãi. Gió vẫn hất tung lá và rạ bay đầy đường. Tôi đứng ngược gió.

Thường thì, những giấc chiêm bao luôn khiến mình bất lực trong một điều gì đó. Giấc chiêm bao đêm qua khiến tôi thấy mình cô đơn, nhỏ bé, quạnh hiu. Tôi chỉ muốn ngồi bó gối ôm lấy mình. Lẽ nào, đường vắng mình tôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét