Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Rồi năm tháng nào cũng bắt mình phải trả giá!


Đêm nay, tôi vỗ về mình mãi, giấc ngủ vẫn không thành được. Tiềm thức tôi cứ hiện lên tôi của mấy năm về trước - có tình bạn quàng vai bá cổ nhau, có nắng tháng này rực một góc thị trấn, có ly nâu thời tập tành nhấp nháp cà phê... và có thơ nữa. Thời đó, thấy đời mình cứ giòn tan. Tôi phải trở lại nhanh thôi, khi đêm về lòng tôi cứ nhức quá! Thực tình, tôi nhớ xưa cũ của tôi lắm! Năm tháng nào dù vui, buồn. Rốt cuộc, tận sau cùng cũng chỉ sót lại cho lòng mình một nỗi nhớ. Đời, hiếm có nỗi nhớ nào an được. Rồi năm tháng nào cũng bắt mình phải trả giá.

Thương da diết những gì đã qua! 

Dạo này, tôi cảm được, những người như tôi sẽ mãi cô độc. Không phải cô độc vì thiếu tình người trong đời.

Khi chưa vào đời, tôi đâu hay mình ngổn ngang thế!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét