Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2013

Tấm lưng, đôi tay

Trước kia, tôi không có thói quen nhắc đến tấm lưng và đôi tay của ai theo nghĩa ẩn dụ. Tôi chẳng để ý tấm lưng ai rộng hẹp ra sao, đôi tay gầy mỏng thế nào. Tôi đâu đủ tinh tế đến thế. Một năm nay thôi, lũ bạn tôi kháo nhau: tao tìm được một tấm lưng để kê đầu lên những lúc buồn, tao hạnh phúc khi tay mình gọn lỏn trong một đôi tay... Đại loại thế. Tôi mới nhận ra, con gái chúng tôi, hạnh phúc cả đời chỉ ở hai thứ ấy - tấm lưng, đôi tay. Nên, tấm lưng và đôi tay là thứ mà chúng tôi ưa nhắc đến.

Ngày tôi học lớp 10, thầy xếp tôi ngồi bàn cuối cạnh một thằng con trai. Thằng này mập, mỗi lần ra chơi nó hay úp mặt xuống bàn ngủ, tấm lưng nó rất rộng nên chiếm hết cả bàn. Bởi vậy, tôi ghét tấm lưng của nó. Cộng thêm cái tật hay nhoi và rung đùi càng làm tôi ghét hơn. Mỗi lần nó nhoi làm tôi rớt tập, rớt viết là tôi độc miệng chửi: "Mập quá ra ngoài sân lăn cho chết cỏ kìa, nhoi hoài!". Đương nhiên nó cũng đâu có vừa, bữa đó nó nói tôi da đen. Sang lớp 11, không ngồi với nó nữa, tôi xin thầy chuyển qua ngồi bên cửa sổ. Đến lớp 12, nó cùng tôi chuyển trường, tôi ngồi dưới nó. Tôi nhớ, có lần kiểm tra môn Sử tôi đã không học bài, thế là tôi núp sau tấm lưng vĩ đại của nó xem tài liệu. Cứ thế, môn nào không ổn tôi lại núp sau lưng nó tung hoành. Tôi không ghét tấm lưng của nó nữa, lần đầu tiên trong đời tôi thấy tấm lưng có vai trò che chở, dù là bất đắc dĩ.

Cũng vào năm lớp 10, cũng là thằng mập đó, lúc ra chơi tôi với nó hay chơi đánh bài tiến lên. Đứa nào thua thì úp bàn tay xuống bàn để đứa kia nhút cây bút qua từng kẽ tay (đương nhiên là bút đã bấm thụt ngòi lên, nên đụng vào cũng không đau là mấy). Khi tôi thua, nó lấy bút nhút tay tôi, vì tay tôi quá nhỏ, kẽ tay cũng sẽ nhỏ theo, nên tỉ lệ nhút trúng đương nhiên nhiều hơn tay nó. Nó nói tay tôi nhỏ quá, nó sẽ không nhút, thay vào đó là nó sẽ búng vào đầu ngón tay tôi. Mà, búng vào đầu ngón tay cũng đau đâu kém gì nhút bút, thằng đó ác tổ chảng. Nó búng đầu ngón tay tôi đúng một cái, rồi sau đó không búng nữa, dù tôi thua. Có lẽ, tôi là con gái, hoặc nó thương hại đôi tay tôi.

Yến - bạn tôi, nó rất hay đeo nhẫn ở ngón áp út. Có hôm nó tháo ra cho tôi đeo thử, tôi đeo ngón nào trên bàn tay cũng lọt, kể cả ngón cái. Bỗng dưng, tôi thấy đôi tay bé nhỏ của mình thật đáng thương. 

 

Giờ, một tấm lưng rộng đâu thể hiểu ngây thơ là để "ra ngoài sân lăn cho chết cỏ" hay để tôi núp xem tài liệu. Một đôi tay to lớn đâu phải để tôi nhút bút tơi tả vào kẽ tay. Tấm lưng, đôi tay là cả một ẩn dụ dài phía trước, là cả một niềm tin cho tôi bây giờ. Người đó có hiểu tôi không?

Cảm ơn mày cho tao một liên tưởng về tấm lưng và đôi tay nhé thằng mập Cảnh!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét