Chưa bao giờ trong đời, tôi lại hoang phí ý nghĩa những tháng năm thế này. Tôi ném phăng một cuốn sách đọc dở dang vào xó, và quên nhặt ra trở lại, đến bây giờ tôi mới nhớ tới nó, đã 6 tháng rồi. Tôi hay hỏi bây giờ là tháng mấy, rồi áng chừng tháng này năm đó tôi ra sao, có mệt nhoài như bây giờ không.
Tất cả. Là dần cằn khô? Hay đơn giản là lớn rồi? Hay là cái giá phải trả của những kẻ quá lưu luyến kí ức? Có phải ai đến tuổi này cũng thế?
Cuộc sống này vốn không hề đơn giản. Đời thì nhiều chân lí lắm, đủ đầy ra đấy. Nhưng khi chạy đến chân lí ấy, chắc gì không đau, chắc gì không cấu cào. Đã qua cái tuổi bám víu như điên cuồng vào chân lí, hay hoang phí lòng tin cho một nơi chốn.
Lắm hôm, tôi chỉ muốn nằm im, nghe ngoài kia xôn xao xáo động. Tôi nằm thật im, để tim mình man dại vài phút, nước mắt mặn lè bết hai bên tóc. Vì thật lòng, đời chẳng có chân lí nào nguôi đi ý nghĩa, chẳng qua suy nghĩ giờ rêu mờ rồi. Trong cơn mê sảng, tôi vẫn hay an ủi mình: đường nhiều đá lắm, chậm thôi. Tôi cứ an ủi tôi mãi, rồi đường dài mình tôi, quạnh vắng bóng tôi. Chỉ tôi với con đường. Đã nhiều lần, tôi thấy mình cô độc, nhất là sau một niềm vui dần cạn.
Đêm nay rất buồn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét